Chương 30.1

Editor: Trang

Doãn Sinh là người minh bạch. Là người mà ném vào một đống người đi đường cũng không bị phát hiện.

Bố mẹ ly dị, không ai chăm sóc. Hoàn cảnh gia đình dẫn đến tính cách vừa buồn rầu vừa chán ghét sự đời. Những ngày cuối mạt thế, hắn tự nhốt mình trong phòng. Điều này cũng là nguyên nhân tại sao lúc mới bắt đầu mạt thế có thể vượt qua một kiếp. Có điều bởi vì cạn kiệt thức ăn, nên hắn buộc phải đi ra ngoài.

Thực ra đối với tang thi, Doãn Sinh không hề sợ. Thứ hắn thực sự sợ là loài người.

Đám người như điên đó.Cho dù là người hay là tang thi, bắt được là gϊếŧ.

Hôm đó Doãn Sinh một mình ra ngoài thu thập đồ ăn, vất vả lắm mới tìm được hai chiếc bánh mì, bị người phát hiện rồi.

Đám người kia xông lên một cách điên cuồng muốn cướp lấy đồ của hắn.

Thậm chí đến củ cà rốt trẻ con đều nghĩ là đồ ăn, hung tợn với hắn, cắn vài miếng, khiến hắn phải buông bánh mì trong tay đi.

Thời gian đó,Doãn Sinh nghĩ,nếu hắn không bị những người kia phát hiện thì tốt biết mấy.

Doãn sinh không biết nguyện vọng trong lòng bản thân lúc đó rất mãnh liệt, hắn chỉ biết, bản thân biến mất rồi.

Những người đó không nhìn thấy hắn, giống như những con ruồi cụt đầu bay loạn xạ khắp nơi.

Doãn Sinh lấy đi toàn bộ vật liệu của họ, sau đó mở cửa lớn, đem tang thi bỏ vào.

Đám người đó điền cuồng gọi to, cuồng loạn, bi thảm như nhà có tang, trong vòng tang thi khắp nơi tán loạn.

Những cũng không tránh được miệng của tang thi.

Lúc đó nhìn được màn kia,Doãn Sinh cười toe toét.

Thật thú vị.

So với gϊếŧ thây ma thì gϊếŧ người thú vị hơn nhiều.

Từ lúc đấy trở đi,tính cách hắn hoàn toàn méo mó.

Hắn cảm thấy bản thân trở thành chúa tể của mạt thế.

Hắn có thể chống đỡ mọi thứ.

Mặc dù bây giờ hắn bị mắc kẹt trong cái bao rồi, còn bị đánh một trận, Doãn Sinh sinh ra đã biết, Những người này căn bản không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

"Quả nhiên là ngươi." Nghê Dương xé cái bao trong chớp mắt.

Doãn Sinh bị đánh đến mức mặt đầy máu,ngồi trong bao nở nụ cười nham hiểm,khóe môi vẫn đang chảy máu,đến cả răng cũng đã bị rụng đi mấy chiếc.

Nếu đã cào rách da mặt, Nghê Dương cũng không còn giả vờ nữa.

Thời gian gấp gáp,cô kéo hắn lại, hỏi gấp:" Các người có phải từng cướp một chiếc xe than không.Bên trong còn có hai người dị năng?". Mặt Doãn Sinh không một chút sợ hãi,hỏi ngược lại,"Các người từ khu than đến à?Nghe nói khu than có một người dị năng hệ sấm sét,còn có một người phụ nữ,hóa ra chính là cô sao."

Nói đến đây,Doãn Sinh cười quỷ dị:"Cho dù các người có bắt được tôi,cũng không trốn thoát được được đâu. Người trong thôn ở đây đều là người của chúng tôi.Các người chỉ là con rùa trong bình mà thôi."

"Cạch"một tiếng, cửa đột nhìn bị mở ra.

Phạm Mạch xuất hiện ở cửa.

Đằng sau cô có khoảng 10 người.

5 người trong phòng đồng loạt nhìn ra.

Doãn Sinh cười nói: "Cô thấy chưa, đến rồi."

Mười người xông đến.

Làm đội trưởng của đội tự tìm đường chết, Tô Nhiễm Nhiễm lập tức tỏ ra tôi lên trước,mọi người theo !

Sau đó bị kéo trở lại.

Cô thất bại rồi.

Họ bị kẹt lại ở trong căn phòng đó, quả sự giống như lời Doãn Sinh nói, trở thành con rùa trong bình.

"Vốn là cũng không muốn làm căng quá."

Phạm Mạch trông không đẹp lắm, dáng vẻ bình thường vô dụng, cũng không nhìn thấy điểm nào lợi hại.

Giống như một người phụ nữ nông thôn bình thường .

Nhưng giờ phút đó, trong thời khác tăm tối, cô nói ra những lời với âm điệu rất kỳ lạ,dường như có sức hút khiến con người ta chìm đắm,như san hô trên tảng đá, như nàng tiên cá mê hoặc ngư dân sa vào, dùng giọng hát đẹp đẽ, dẫn những con thuyền đâm vào đá ngầm, khiến người rơi vào vực sâu.

Nghê Dương một mực cố gắng tránh xung đột trực tiếp với những người này, hy vọng có thể giữ an nguy của mọi người để có thể tìm và cứu được em gái của cô.

Nhưng mà bây giờ gần như mất khống chế rồi.

Nghê Dương cảm giác nhạy cảm được.

So với Doãn Sinh, Phạm Mạch rõ ràng nguy hiểm hơn.

"Gϊếŧ! Gϊếŧ sạch bọn họ !"

Doãn Sinh hưng phấn gào thét, bởi vì lúc nãy vừa mất răng nên lúc nói có chút lọt gió.

Nghê Dương muốn nổ súng, nhưng cô phát hiện, trước giọng của Phạm Mạch, ngay cả súng cô cũng không dơ lên nổi.

"Anh là một quân nhân chính trực, anh giữ vững được lời thề. Nhưng ở trong mạt thế như này, sẽ có một ngày, anh sẽ bị ruồng bỏ bởi nó..." Phạm Mạch ánh mắt trầm tĩnh nhìn Tiếu Trệ, trong bóng tối, âm thanh kia như đến từ địa ngục ,như sương giá độc trong bao bọc xi rô.

Thần sắc Tiếu Trệ ngừng một lát, chỉ cảm thấy đầu óc của mình vô tri vô giác, đến cả súng của không cầm chắc.

"Lạch cạch"__tiếng,súng của anh rơi trên mặt sàn.

Tiếu Trệ khụy gối xuống, mệt đến mức muốn nhắm hai mắt.

Cơ thể cao to như ngọn núi nhỏ hơi khom lại, như hòn đá điêu khắc trầm mặc.

Biến cố này, khiến cho mọi người trong căn phòng đều thay đổi sắc mặt.

Nghê Dương mở mồm ra, nhưng lại phát hiện bản thân không phát ra giọng.

Chỉ có 10 người và Doãn Sinh, giống như thói quen, trên mặt lộ ra nụ cười đáng sợ.

Phạm Mạch từ từ huyển hướng về Nghê Dương, giọng điệu nhẹ nhàng như gió xuân, nhưng thật ra là con dao nhọn, đâm vào ngực cô: "Cô là một người con gái mạnh mẽ, có thể xưng bá mạt thế, nhưng cô có một điểm yếu, em gái của cô..."

Nghê Dương lập tực trợn to mắt, thân hình cao gầy nhào tới trước một cái, lẽ ra là một động tác mạnh, nhưng lại giống như bất lực giãy giụa trên sàn.

Đôi mắt đỏ ngầu của cô, đối với Phạm Mạch như ác ma quỷ dị trong giọng nói và tiếng hát, từ từ nhắm mắt lại.

"Các người..."

Phạm Mạch quay đầu,nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh.

Cơn các mộng không lối thoát, vực sâu tàn khốc đang vẫy gọi, rơi vào đi..

Cô nâng tay lên ,sau đó chậm rãi rơi xuống, như lời thầm thì của ma quỷ: "ngủ đi."

Trong góc, Lục Thời Minh giơ tay, bảo vệ cơ thể mềm yếu của Tô Nhuyễn Nhuyễn trong lòng, sau đó ánh mắt trầm lắng nhìn Phạm Mạch một cái, cuối cùng lấy chăn, nằm lên giường.

...

Tiếu Trệ ngây người đi ở giữa.

Anh thấy phía trước có ánh sáng.

Có âm thanh sang sảng lại vừa quen thuộc của đàn ông truyền tới.

"Tiếu đội trưởng, mau qua đây"

Ánh mắt Tiếu Trệ ngừng một lát, sau đó nhìn thấy mặt của anh em tốt.

Họ không phải đều chết rồi sao?

Tiếu Trệ chậm rãi đi tới.

Nhìn thấy từng khuôn mặt vừa mơ hồ vừa quen thuộc.

Anh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.

Anh nghĩ, hóa ra mọi người đều chưa chết.

Mạt thế cái gì chứ, đều là giả.

Tiếu Trệ lộ ra nụ cười trên gương mặt cương nghị.

Anh sải bước trên hướng sao rơi đi tới hướng các thành viên.

Mọi người kề vai sát cánh xông tới, ríu rít nói chuyện。

Đều là những câu đùa giỡn, trách móc quen thuộc hằng ngày giữa con trai với nhau.

Tiếu Trệ trong lòng dần dần thoải mái.

Mạt thế gì chứ,đều là giả cả.

"Tiếu đội trưởng, nghe nói đằng trước một chiếc xe van xảy ra tai nhạn, tạm thời điều chúng ta đi xử lý một chút."

Có người đến truyền tin.

Tiếu Trệ gật đầu, lập tức vào vai.

Xe van lúc di chuyển bị đâm vào hàng rào.

Suýt chút nữa là rơi xuống vách núi.

Nghe nói bởi vì xe van vô cớ quá tải dẫn đến.

Tiếu Trệ là đội trưởng, dẫn đầu, mặc kệ lời khuyên can của thành viên trong đội, một người buộc giây an toàn, từ từ đến gần đầu chiếc xe đang nghiêng về vách núi.

"Ken két,ken két.."

Trong xe phát ra tiếng va chạm.

Tiếu trệ nhắc nhở:"Đừng động, không được động! Mọi người bây giờ đang rất nguy hiểm! Nhất định không được động đậy!

Nhưng tiếng va chạm ngày càng to, xe lung lay sắp đổ.

Tiếu Trệ không còn cách nào,chỉ có thể tăng nhanh tốc độ.

Anh đến sát chiếc xe,cương quyết dùng công cụ trong tay mở khoang sau xe ra.

Có một cánh tay đưa ra ngoài.

Tiếu Trệ nắm chặt, kéo ra ngoài.

"gϊếŧ,gϊếŧ người rồi..."

Người đó chợt đẩy Tiếu Trệ ra chạy về phía trước.

Người trong xe chen chúc ra, Tiếu Trệ bị đυ.ng lảo đảo người.

Trượt chân một cái, rất nhiều đá vụn rơi xuống, cách vách núi chỉ khoảng nửa mét, may mà các thành viên trong đội kéo chặt anh.

"Đội trưởng! "

"Không sao,không cần qua đây! "

Tiếu Trệ ngăn cản họ, nhìn vào trong khoang xe.

Bên trong có người mặt đầy máu,trong tay vẫn đang cầm một người để gặm. Tiếu Trệ mặt sầm lại,"mọi người đừng kinh hãi !"

Tiếu Trệ rút súng ra,ngắm chuẩn vào người kia.

Mười mấy người quá tải trong xe,sau khi thoát ra rối rít nấp sau lưng các binh lính.

Cái người mặt dính đầy máu đấy vứt thi thể trong tay đi,bò ra ngoài.

Nhưng mà bởi vì xe đã bị nghiêng đến độ cực kỳ nguy hiểm, cho nên người đó khó khăn lắm chỉ mới dơ ra được cái tay, thì đã bị rơi xuống vách núi cùng chiếc xe rồi.

Tiếu Trệ khẽ cau mày, bước lên một bước ,sau đó sợ hãi nhìn trên núi cao chót vót cách không xa,người đó mắc ở một tảng đá. Tứ chi bóp méo đến mức cong kỳ lạ, giống như con nhện bốn chân đang leo lên.

Sao có thể, rơi xuống như thế còn không chết...

" Đội trưởng! Có vài người không ổn cho lắm !"

" Đưa đi bệnh viện trước! " Tiếu Trệ tạm thời không nghi ngờ, lập tức bắt đầu khắc phúc hậu quả.

Trên đường đến bệnh viện,bên ngoài một đám loạn xạ.

Giao thông tắc nghẽn, đâu đâu cũng là đám người điên cuồng, ầm ĩ.

"Đội trưởng,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?" một binh lính ngồi cạnh Tiếu Trệ nhìn chung quanh với vẻ mặt căng thẳng, đột nhiên tầm mắt dừng lại, chỉ ra ngoài cửa xe nơi xảy ra hỗn loạn:"những người kia...hình như giống những thây ma ở trong phim ảnh."

Thây ma?

Tiếu Trệ bắt đầu căng thẳng,nhớ đến cái người ở vách núi đó, sắc mặt lập tức khó coi.

Đến bệnh viện.

Bệnh viện lại càng loạn.

Tiếu Trệ cùng anh em cỗ gắng giữ gìn trật tự,không nhìn thấy bệnh những người che mình bị cắn máu tươi chảy đầm đìa điên cuồng gào thét.

Cả thế giới như là địa ngục.

Những binh lính khác rất nhanh đã xuất hiện, dốc sức khống chế hỗn loạn.

"Tiếu đội trưởng, em trai anh hình như cũng bị thương rồi."

Có người quen lên đường cứu viện,nhìn thấy em trai của Tiếu Trệ, thuận tiện đưa tới, lại không ngờ Tiếu Trệ cũng đúng lúc đang ở bệnh viện.

"Đội trưởng, ở đây có giường bệnh trống."

"Nhường cho những người khác trước."

Tiếu Trệ cũng không muốn dùng đặc quyền gì, vết thương của Tiếu Bảo Bảo cũng không nặng, có thể tự xử lý.

Sau khi trải qua tình cảnh vất vả ,trấn tĩnh lại.

Tiếu Trệ khóc xử lý vết thương cho Tiếu Bảo Bảo.

Cũng không biết là bị ai cắn.

Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, bị cắn mất miệng thịt.

"Anh trai, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi. Uống chút nước nhé."

Có người qua mời nước, là người vừa nãy thoát được từ trong xe ra.

Tiếu Trệ từ chối nói: "Mọi người uống đi"

Cũng có mấy người vây quanh, lại còn có mấy người đàn ông lớn,khóc lóc thút thít quỳ xuống đất khấu đầu trước Tiếu Trệ, bày tỏ cảm ơn, đồng thời đưa đồ ăn của mình cho anh,"Cảm ơn mọi người,cảm ơn mọi người..."

Những người này trải qua ải tử thần, biết trân trọng tính mạng.

Tiếu Trệ lập tức dìu mọi người lên.

Khuôn mặt nghiêm nghị như không có tình người lại là người đàn ông lòng dạ dịu dàng tốt bụng.

Đột nhiên,lực lượng lớn binh lính vũ trang cầm súng xông vào,"Là thây ma! thây ma bùng nổ bộc phát!phong tỏa bệnh viện lại! Người bị thây ma cắn đã bị nhiễm độc thây ma!người bị thương toàn bộ xử bắn!"

Tiếu Trệ lấy thuốc khử trùng, lập tức đổ ra hơn nửa chai.

Tiếu Bảo Bảo đau đến mức hô hoán lên.

Tiếu Trệ theo phản xạ bịt miệng anh ta lại.

Người vây quanh Tiếu Trệ cúi đầu, nhìn thấy vết thương của Tiếu Bảo Bảo, cuống quýt lui về phía sau.

"Đội trưởng ,Bảo Bảo cậu ấy có phải bị tang thi cắn rồi không..."

Bên cạnh có đồng đội đang nói chuyện.

"Người bị tang thi cắn lập tức bị xử bắn tại chỗ!"

Binh lính vũ trang xung quanh liên tục gào thét.

Xung quanh Tiếu Trệ ngày càng trống trải, chỉ có tiếng thảm thiết kêu đau đớn của Tiếu Bảo Bảo.

Anh ngẩng đầu,nhìn thấy từng gương mặt mơ hồ.

Anh nhìn không rõ họ,nhưng giọng của họ lại truyền đến tai Tiếu Trệ rõ ràng như vậy.

"Đó là một con tang thi..."

Không, đó là em trai của anh, em trai ruột.

Những người bị thương bị xử bắn tại chỗ,những người phản kháng cũng bị gϊếŧ hết.

Trong nháy mắt,cả bệnh viện biến thành bãi chiến trường đầy máu.

Tiếu Trệ chỉ cảm thấy mình giống như bị xé thành hai nửa.

Anh trừng mắt nhìn người bị chia ra.

Mặc quân phục giống anh, trong tay cầm súng giống anh. Mặt tràn đầy sự tuyệt vọng và lạnh lùng.

Người đàn ông đó giơ súng trong tay lên, nhắm chuẩn Tiếu Bảo Bảo.

Những người xung quanh thúc giục dồn dập từng tiếng từng tiếng.

"Mau nổ súng,bắn chết con thây ma !"

"Đó là con tang thi! không thể giữ lại nó."

"Đội trưởng,chúng ta là quân! Không thể giữ lại con tang thi này!

Quân nhân, là quân nhân, phải nổ súng, nhất định phải nổ súng.

Nhưng mà, không, không được, không được nổ súng!

Không được nổ súng !

Tiếu Trệ gào thét trong lòng,nhưng lại không nói nên lời.

Đó là bởi vì anh căng thẳng sợ hãi đến tột độ.

Đối với quốc gia, anh tận tâm tận lực.

Nhưng đó là em trai ruột của anh!

Cơ thể của anh bị lôi kéo đến mức tận cùng.

Người đàn ông bị tách ra đấy nhìn anh một cách lạnh lẽo, sau đó lên cò.

Tiếu Trệ nhìn đôi mắt đen nhánh của Tiếu Bảo Bảo mơ hồ nhìn qua hướng anh,cái miệng nhỏ nhắn mấp máy như đang gọi "anh trai".

Sau đó bị viên đạn xuyên qua não bộ.

Một tiếng"bụp", bắn ra một vệt máu.

Trong khoảnh khắc đó,thời gian ngừng lại.

Tiếu Trệ tai bị ù đi, trước mắt là một màu đen, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.

Không !

Tiếu Trệ căm phẫn, chợt lao tới.

Vươn cánh tay ra,ôm lấy cở thể mềm yếu của Tiếu Bảo Bảo, quỵ xuống đất,nước mắt rơi.

"Aaaaa!"

Tiếu Trệ cuối cùng cũng gào thét ra tiếng.

Tiếng gào thét đó như muốn xé tim gan, gần như sắp tan nát tâm can của anh.

.....

Nghê Dương mở ánh mắt nặng nề, tâm trí có chút hỗn độn.

Bức tường loang lổ, ghế sa lon cũ rích, quần áo bừa bộn, còn cả vỏ của các loại mì khác nhau, cả căn phòng giống như một đống rác.

Là căn nhà quen thuộc.

Cửa phòng ngủ phát ra tiếng vang nhẹ.

Một cô gái đi từ trong đó ra.

Nhìn chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, quần áo không đủ che thân, đi phía sau một người đàn ông..

"Nghê Mị!" Nghê Dương nhíu mày, cởi trần, cảm thấy hứng thú nhướng mày lên xuống.