Chương 27.2

Editor: Dâu

Lục Thời Minh lấy khăn ướt lau khóe miệng cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhếch mi nhìn về phía Phạm Mạch.

Phạm Mạch hai mắt đờ đẫn, nói như bị mê hoặc.

"Tôi nhìn thấy một nơi tối tăm, vực thảm của thành phố. Không, có ánh sáng..."

“Màu xanh à?”

Phạm Mạch hoàn hồn , quỳ trên mặt đất, kêu thảm thiết.

Thật khủng khϊếp, thật khủng khϊếp, làm sao lại có một nơi khủng khϊếp như vậy trên thế giới này.

“Được rồi, cô đi theo chúng tôi.”

Nghê Dương liếc Lục Thời Minh vẻ mặt kỳ quái, rồi nhìn Phạm Mạch.

Cô ấy nghĩ rằng Phạm Mạch là một người phụ nữ không có bất kỳ mối đe dọa nào.

Phạm Mạch sắc mặt tái nhợt, "Tôi, tôi, tôi nghĩ vẫn không nên..."

"Đùa với tôi sao?"

Nghê Dương bắt lấy tay cô ta, Phạm Mạch liền ngậm miệng lại, sau đó sợ sệt nấp phía sau Tiếu Trệ.

Phạm Mạch tuy nói đã sinh con, cũng không còn trẻ nhưng thuộc vào dạng vẫn có sức hút.

Nghê Dương nhìn Phạm Mạch chuẩn bị nép người vào lòng Tiếu Trệ, lập tức tức giận.

Cô đột ngột chen vào, rồi đẩy cô ta về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh.

Ngay khi Phạm Mạch chạm vào ống tay áo của Lục Thời Minh, toàn thân cô ta trở nên cứng đờ và gần như quỳ xuống.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bí mật bàn bạc với Lục Thời Minh.

“Có phải đầu óc cô ta có bệnh?”

Anh thờ ơ liếc nhìn Phạm Mạch, nói:

“Mạt thế rồi, ai thèm quan tâm đến bệnh nhân tâm thần.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn cho rằng đó là sự thật, cảm thấy anh thật thông minh, chỉ kém hơn cô một chút thôi!



“Cô có biết đường không?” Nghê Dương hỏi Phạm Mạch đang ngồi kế bên.

Phạm Mạch run rẩy gật đầu.

"Có. Rẽ trái ở ngã tư phía trước, sau đó đi thẳng."

Nói xong, cô ta liếc nhìn băng ghế sau.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu ngủ gật dựa vào vai Lục Thời Minh.

Người đàn ông dùng một tay ấn vào đầu cô bé, tay kia chạm vào chiếc ba lô cũ kỹ trên tay.

Ánh mắt hờ hững, đôi mắt sâu thẳm.

Những bông tuyết bay trong gió và rơi xuống khuôn mặt của người đàn ông, giống như một tác phẩm điêu khắc vô hồn và không có hơi thở.

Phạm Mạch càng sợ hãi, không ngừng run rẩy.

“Tên của ngôi làng đó là gì?”

Lục Thời Minh đột nhiên lên tiếng.

Đầu ngón tay của anh quấn lấy mái tóc mềm mại như mây của Tô Nhuyễn Nhuyễn, giọng nói trầm ổn khi nói, lông mày rũ xuống, tóc đen tán loạn, không rõ biểu cảm.

“Gọi, gọi là Phạm Mộ thôn.” Cô ta run đến mức suýt cắn vào lưỡi.

“Phạm Mộ thôn?”

Nghê Dương quay sang đánh giá.

“Tên làng của cô thật kì quái.”

Mặt cô ta tái mét, không nói gì.

Chiếc xe phóng hết tốc độ, chẳng mấy chốc đã đến Phạm Mộ thôn mà Phạm Mạch cho biết.

Ở cổng làng, một số người đàn ông đang canh gác cầm búa và xẻng. Nhìn thấy một chiếc xe dừng lại, anh ta lập tức nhìn sang với vẻ mặt cảnh giác.

Phạm Mạch lề mề mở cửa xe.

Tiếu Trệ ôm Tiếu Bảo Bảo nói:“Trời tối như vậy rồi, anh có thể cho chúng tôi qua đêm ở đây được không?”

“A, cái này, tôi, tôi đã lâu không về, sợ bọn họ sẽ không nhận ra tôi… ”Phạm Mạch có vẻ muốn từ chối.

Nghê Dương nhướng mày, rút súng ra, nhân tiện đem ba bao mì gói ném ra ngoài cửa kính xe, quát:

"Cho qua đêm ở đây một tối!"

Những người đàn ông nhận được gói mì, mắt sáng lên, nháy mắt với nhau, rồi di chuyển khúc gỗ to lớn đang chắn lối vào làng.

Xe chạy vào làng.

Phạm Mạch càng bồn chồn hơn.

“Đây, đây là nhà của tôi.”

Phạm Mạch chỉ vào một tòa nhà nhỏ.

Tòa nhà nhỏ này nhìn qua đã biết là nhiều năm rồi không ai ở.

Mặc dù vậy, trong một ngôi làng cổ kính như vậy, tòa nhà nhỏ này trông cũng vô cùng xa hoa.

Bên ngoài lợp ngói trắng hồng rất đẹp, trong sân có lan can sắt bao quanh, bên trong là một vài người đàn ông đang đánh bài.

Có một cậu bé mặc chiếc áo mùa hè rách nát, chân đi một đôi dép lê, lạnh quá phải ngồi xổm trước chuồng gà.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền vội vàng chạy tới.

“Mẹ.”

Cô ta ôm người nọ, hai mắt lập tức đỏ lên.

Cô ta xoa xoa khuôn mặt của đứa trẻ, sau đó do dự nhìn Nghê Dương và những người khác.

Lục Thời Minh dựa vào cửa sổ xe, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ, lông mày cau lại, tựa hồ có chút khó chịu.

Anh hơi nghiêng đầu quay lại nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, người vẫn đang ngủ với vẻ mặt ngây ngô.

Cô gái nhỏ mặc quần áo dày như một quả bóng. Cuộn tròn bên cạnh, đuôi ngựa xẹt qua cổ, sột soạt có chút ngứa.

Có một cơn gió dữ dội từ bên ngoài cửa kính xe lùa vào.

Anh vùi đầu vào cổ cô hôn lên.

Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc tỉnh lại, nhìn thấy cái đầu đen ngòm ôm lấy cổ mình, trong tiềm thức đưa tay ra vỗ về.

“Chó con ngoan.”

Sau khi tỉnh hẳn, phát hiện đây là nam chính biếи ŧɦái.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:! ! !

Cô leo ra khỏi xe ngay lập tức.

Sau đó quay người lại, nhìn thấy mấy người đàn ông đang đứng phía sau mình.

Lục Thời Minh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ngôi nhà, dường như có điều gì đó đang trào dâng trong mắt anh.

Một số người đàn ông trong sân đã đứng dậy. Phạm Mạch lo lắng giới thiệu:

"Đây là, anh rể tôi, đây là anh rể thứ hai của tôi, đây là ..."

"Các ngươi ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười anh rể? ”

Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếp lời Phạm Mạch. Chỉ thấy cô ta lúng túng gật đầu.

Mười anh rể cao, lùn, béo, gầy, kiểu gì cũng có.

Tô Nhuyễn Nhuyễn tin rằng đây là một dạng đột biến gen công nghệ cao.

Mười anh rể này có những hình xăm nhãn hiệu xã hội rất thời thượng trên người, nhưng vì mặc quần áo quá dày nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cho rằng đây thực sự là một ngôi làng thời trang.

Mười anh rể này đang ngậm thuốc lá, ánh mắt rơi vào khẩu súng trên người Nghê Dương và Tiếu Trệ, ánh mắt lộ rõ vẻ kiêng kỵ. Nhưng không nói gì cả.

“Tôi, tôi sẽ sắp xếp phòng cho các người.”

Phạm Mạch dẫn mọi người vào trong.

Ánh mắt của mười người anh rể rơi vào Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhìn chằm chằm cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy những người này thật sự rất nhiệt tình hiếu khách.

Chắc chắn, họ là những người nông thôn dễ mến, giản dị và tốt bụng.

Cô mỉm cười và vẫy tay chào mọi người.

Đồng chí tốt, các đồng chí đã vất vả rồi.

Vẻ thèm thuồng trên gương mặt đồng chí càng nặng.

Phạm Mạch dẫn Nghê Dương và những người khác đến cửa một căn phòng.

"Cô sống ở đây ..."

Đẩy cửa bước vào, đó là một nhà vệ sinh.

Phạm Mạch: ...

"Nhà này cô có vẻ không quen lắm."

Nghê Dương vòng tay ôm ngực nói.

Phạm Mạch cứng họng: “a, tôi, tôi đã lâu không về.”

Nghê Dương chế nhạo.

“Ồ, đã bao lâu rồi?”

“Ừm, hai ba năm rồi…”

“Vậy thì con trai của cô có ánh mắt rất tốt, đã lâu như vậy vẫn có thể nhận ra cô."

”Thằng bé, thằng bé từ nhỏ đã thông minh.”

Bỗng có tiếng "cạch" ở đằng kia.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Thời Minh bước lên bậc thang lên lầu hai, chậm rãi đi lên.

Cầu thang bằng gỗ và trông hơi cũ, bên cạnh đó là một cửa sổ nhỏ. Những mảnh ánh sáng mặt trời xuyên qua, bóng dáng của anh biến mất.

Cô thấy rằng anh trở nên rất im lặng kể từ khi bước vào ngôi nhà này.

Đó là kiểu im lặng như chết.

Ánh mắt anh thâm quầng và nặng trĩu.

Không cần suy nghĩ, anh đã tìm được một căn phòng trên lầu hai.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đi theo anh, nửa cái đầu của cô ló ra.

Căn phòng rất hẹp và nhỏ, ngoại trừ chiếc giường đơn rộng một mét, chỉ còn lại một chiếc tủ quần áo cũ kỹ rất lớn.

Tất cả đều là màu xám.

Dường như không có ai sống trong một thời gian dài.

“Chúng ta ở phòng này.”

Anh quay người lại nói với cô. Đôi mắt sâu thăm thẳm, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.

Tô Nhuyễn Nhuyễn khẽ chớp đôi mắt to.

Lục Thời Minh chợt mỉm cười, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng. Bàn tay của anh rơi xuống cái cổ nhỏ nhắn trắng nõn của cô rồi nhéo.

“Có lạnh không?”

Đột nhiên được sủng mà cảm thấy sợ hãi.

"Ừm, có..."

”Buổi tối Nhuyễn Nhuyễn ngủ với anh đi.”

Anh nghiêng người, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mở ra rồi khép lại, hơi thở ấm áp phủ lên vành tai nhỏ bé của cô như một dòng điện ấm áp.

Anh có thể hứa sẽ không mang những món đồ chơi nhỏ ra ngoài để chơi với cô dưới chăn không?

Anh véo cằm cô và xoa nhẹ đầu ngón tay, như thể anh đang đánh giá chất lượng của thịt lợn.

Anh hơi nghiêng đầu, đứng thẳng người, vóc người cao hơn Tô Nhuyễn Nhuyễn rất nhiều.

Khi đứng đó, cô phải ngẩng cao đầu mới có thể nhìn thấy lỗ mũi của anh.

Anh, sao ngày nào anh cũng nhìn người ta bằng cái lỗ mũi!

“Không nói chính là đồng ý rồi.”

Trong ánh mắt kinh hãi của cô, tâm trạng của anh lúc này mới tốt lên, bắt đầu thu dọn nhà cửa.

Anh thậm chí còn đặt con búp bê Barbie yêu thích của Tô Nhuyễn Nhuyễn trên đầu giường.

Cô nhìn búp bê Barbie xem có bị cụt đầu, tay và chân không.

...

Mọi người đều ở lại theo cách này.

Thời tiết càng ngày càng lạnh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cuộn mình trong chăn bông và theo thói quen nằm trong lòng anh để sưởi ấm.

Nhưng chỉ chạm vào một khoảng trống.

Cô lăn xuống đất với một tiếng "rầm".

Cô ngồi dậy và nhìn thấy vầng trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, chớp mắt nhìn ngôi sao và nhìn xuống giường.

Ừm? Anh đâu rồi?

Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa đứng dậy vừa kéo chăn bông, đi một vòng quanh phòng, cuối cùng nhìn thấy tủ quần áo đang mở hờ.

Có một mùi ẩm mốc nồng nặc trong tủ quần áo.

Cô thận trọng cúi người về phía trước, duỗi một ngón tay út ra, chọc nhẹ.

"Kẹt..."

Cửa tủ quần áo được mở ra.

Người đàn ông cuộn tròn bên trong lộ ra ngoài.

Anh chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, mái tóc đen xõa trên mặt rối bù, dựa vào tủ quần áo, đi chân trần.

Anh nhắm mắt, thở nhẹ nhàng, chống hai tay lên đầu gối, trong tư thế ngủ phòng bị như một đứa trẻ sơ sinh thiếu cảm giác an toàn.

Lục Thời Minh mở to mắt, cảm thấy có người đang tiến lại gần.

Cô gái nhỏ đang nghiêng đầu nhìn anh.

Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt ấy trong sáng và xinh đẹp không thể tả nổi.

Ánh mắt anh ngây dại trong chốc lát, nhưng đã sớm tỉnh táo lại.

“Lại đây.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn chậm rãi đi vào , nói nhỏ:

“Anh không làm chuyện kì quái chứ?”

“Chuyện kì quái là chuyện gì?”

Anh hỏi ngược lại.

Cô suy nghĩ một chút.

"Ví dụ như thế này ..."

Trên cửa tủ quần áo có một cái lỗ tròn nhỏ. Cô đưa ngón tay út của mình vào.

"Đừng chọc ..."

Lục Thời Minh còn chưa nói xong, ngón tay non mềm trắng nõn đã tiến vào.

Tô Thiển khẽ rút ngón tay út của mình, sau đó đột nhiên kinh hãi nói:

"Rút ra, em không rút ra được ..."

Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, tựa hồ đã đoán trước được kết quả này.

“Bôi một ít dầu.”

Anh lấy dầu ra, bôi vào tay cô.

“Vẫn không rút được.”

Dầu cay của anh là loại dầu gì, còn không dùng được, huhu.

Cô cúi đầu nhìn xuống. "Tình yêu là vô tận, cửa hàng tình thú" dầu đặc biệt để phục vụ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:… Anh có thể chuyên nghiệp hơn được không, người lính cứu hỏa đã thất nghiệp từ lâu nếu anh ta thiếu chuyên nghiệp như anh.

Anh từ từ vặn cổ tay cô.

"Aaa! Gãy, gẫy mất!"

Tô Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu khóc nức nở.

Nghê Dương ở phòng bên cạnh vội vàng chạy vào khi nghe thấy tiếng động.

“Có chuyện gì vậy!”

“Uuuu…”

Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa khóc vừa hét, những ngón tay trắng nõn, non mềm đã bắt đầu sưng lên.

“Làm gì mà chọc vào cái lỗ đó!” Nghê Dương tức giận gầm lên.

“Tôi, tôi cũng đâu có muốn...”

Cô cũng rất thống khổ: “Cô chẳng lẽ cũng không tò mò muốn chọc một cái sao?”

Nghê Dương:… nghĩ-ing.

Con mẹ nó!

Lục Thời Minh đứng dậy, đi ra khỏi tủ lấy rìu ra.

“Không có cách, chặt đi.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn sắc mặt tái nhợt, càng khóc thảm thiết.

"Đừng chặt, đừng chặt, huhu..."

Nghê Dương cũng thay đổi sắc mặt.

"Cũng chỉ đành vậy?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rằng mình có thể được cứu, nhưng Lục Thời Minh kiên quyết nói rằng vẫn nên chặt là cách tốt nhất, để tránh rắc rối.

Tô Nhuyễn Nhuyễn anh ghét bỏ cô, thấy cô phiền, anh không còn thương thương bảo bảo nữa rồi.

Anh cầm rìu trong tay, lưỡi rìu sáng sắc bén, cùng ánh trăng chiếu vào, giơ rìu lên hướng tay cô bổ.

“á !”

“Bịch”.

Cánh cửa tủ bị bổ làm đôi. Lỗ nhỏ kia tách ra.

Cô đã được cứu, cô lao vào vòng tay của anh và nói rằng thì ra anh vẫn còn yêu cô.

Anh chạm vào chiếc rìu nhỏ của mình và nói một cách tiếc nuối:

”Chặt lệch rồi.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn: vậy anh muốn chặt cái gì?

Chắc chắn, cô vẫn không thể thoát khỏi số phận băm thành mười tám khối sao?

Cô không còn sống nữa!

Cô tức giận nói rằng cô sẽ nhảy cửa sổ nhưng bị gió lạnh bên ngoài lùa vào.

Lạnh quá. Đợi thời tiết ấm rồi nhảy.

“Đây là cái gì?”

Nghê Dương đột nhiên đứng ở trước tủ, chỉ vào tấm dưới cùng bị Lục Thời Minh chẻ làm đôi, sau đó vươn tay gõ.