Chương 3Bên kia, Hồng Hạnh và mẫu thân của mình bị một đám lâu la đùa bỡn gian da^ʍ, bên này, Nhan Kiều Kiều bị tên cầm đầu đám thổ phỉ vác trên vai, đi đến nơi không người, nơi hắn ta đi vô cùng vắng vẻ, không cần nghĩ cũng biết hắn ta dự định làm gì.
Trong lòng Nhan Kiều Kiều sợ hãi tới cực điểm, không nhịn được hét lên cứu mạng, tên cầm đầu đám thổ phỉ cười ha ha: "Nàng kêu đi, có kêu rách cổ họng..."
Ngay sau đó, hai mắt hắn ta trợn lên, ngã trên mặt đất, Nhan Kiều Kiều cảm thấy mình đang rơi xuống, cho rằng mình sắp ngã xuống đất, ai ngờ lại rơi vào một cái ôm cứng rắn.
"Không sao, đừng sợ."
Đỉnh đầu truyền tới một giọng nói trầm thấp, Nhan Kiều Kiều kinh sợ ngẩng đầu, đập vào tầm mắt là gương mặt màu đồng góc cạnh rõ ràng của người nam nhân, giờ này khắc này, hắn đang từ trên cao nhìn xuống Nhan Kiều Kiều, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng không nháy mắt, Nhan Kiều Kiều nhất thời ngây người.
"Người nhà của ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về."
Đột nhiên nghe thấy nam nhân nói câu này, cuối cùng Nhan Kiều Kiều cũng lấy lại tinh thần, lo lắng nói: "Xin ân công mau đi cứu tỳ nữ và nhũ mẫu của ta." Nàng muốn phúc thân với nam nhân này, lại phát hiện hắn vẫn đang ôm nàng trong ngực.
Nàng có chút ngượng ngùng nói: "Tạ ơn ân cứu mạng của tráng sĩ."
Nam nhân không nói chuyện, chỉ lãnh đạm gật đầu, nhưng cũng không buông nàng ra, mà nhanh chân đi về phía nàng chỉ.
Cái ôm của nam nhân kiên cố hữu lực, Nhan Kiều Kiều nằm trong ngực hắn, có cảm giác hoàn toàn khác với cái ôm của tên tên cầm đầu đám thổ phỉ, một đoạn đường ngắn ngủi, nàng không nhịn được vụиɠ ŧяộʍ dò xét nam nhân này, gương mặt như bị ánh nắng chiều đỏ, thân thể mềm như một vũng nước, trong lòng không nhịn được phỉ nhổ chính mình.
Nhưng đi một lá , bên kia đã không còn ai, mà lúc này, viên thuốc tên cầm đầu đám thổ phỉ cho Nhan Kiều Kiều cho ăn vào đã phát huy tác dụng, toàn thân Nhan Kiều Kiều nóng lên, không nhịn được dán mặt lên l*иg ngực nam nhân, cọ qua cọ lại.
Ánh mắt nam nhân tối sầm lại, bàn tay đặt dưới đầu gối của nàng nắm chặt: "Chắc hẳn đám lâu la kia đã mang theo chiến lợi phẩm về sơn trại rồi."
"Ừm... " Nhan Kiều Kiều vừa phát âm thanh ra khỏi miệng, ngay cả bản thân cũng bị kinh hãi, sao giọng nói của nàng lại trở nên mềm yếu bất lực như vậy, thật giống như cái kia mà nhũ mẫu dạy nàng...
Nàng muốn nhờ hắn đưa nàng đến Mẫn Châu, nàng sẽ báo đáp hắn, nhưng lời nói ra miệng lại trở thành: "Ừm, ân công, ta nóng quá..."