Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Kiều

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
“—-Kiều Kiều, ta biết nàng trách ta, ta rất nhớ nàng.”

Lòng ta lại không gợn sóng, ngược lại mang theo một tia hả hê, không vội, đợi chút nữa ngươi liền sẽ thấy ta.

Tết Khất Xảo, đó là ngày ta và Thẩm Sơ Phóng kết tóc se duyên.

Có câu nói, Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.

Ngày xưa tình cảm thắm thiết, Thẩm Sơ Phóng từng ôm ta hứa hẹn: Kiều Kiều, trẫm mới vừa lên ngôi, có lẽ sẽ rất bận, nhưng sau này mỗi năm vào dịp Tết Khất Xảo, trẫm đều sẽ mang nàng ra khỏi cung đi ngắm đèn bên bờ sông Lệ Thủy. Lời hứa này vẫn được giữ cho đến khi ta bị nhốt vào lãnh cung, cũng không biết tên nam nhân bội bạc ấy có nhớ đến ngày này không.

Nói chung, người đã chết, không quan trọng.

Ta đang ngồi trên xà nhà xỉa răng, nhàn nhã vô cùng.

Bị kết giới này giam cầm ước chừng một tháng, thú vui duy nhất của ta là quan sát cuộc sống hàng ngày của Hoàng đế, tiếp kiến ngoại thần, sủng ái phi tần. Từ sáng sớm mặt trời mọc đến đêm khuya vắng lặng, Thẩm Sơ Phóng vẫn luôn miệt mài viết lách, bận rộn không ngừng.

Làm hoàng đế thật là vất vả!

Ta thân là một con quỷ xem mệt quá rồi, thỉnh thoảng còn phải nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một lát.

Đang lúc ta đang mơ màng lại thấy Thẩm Sơ Phóng một mặt nghiêm túc, thoạt nhìn cõi lòng đầy tâm sự, hắn đi vào Ngự thư phòng Đa Bảo Các, thành thạo xoay một trong những bình hoa men xanh, theo tiếng bình hoa được vặn xoắn ở đáy - một ngăn kéo bí mật được mở ra.

Ta liền theo sát. Hắn cau mày, từ ngăn bí mật rút ra một bức thư, chỉ vài giây ngắn ngủi mở phong thư, như đã trải qua hồi lâu.

Đó là mật tin điều tra của Cẩm Y Vệ, chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng đã hé lộ quá khứ bị chôn vùi nhiều năm qua -

Năm Nguyên Khải thứ hai, Thẩm Sơ Phóng vừa mới lên ngôi không lâu, Hung Nô cướp bóc đốt phá, chiến tranh bùng nổ trở lại ở biên giới, trận chiến giữa Đại Lương và Hung Nô liên quan đến quốc bản, nhất định phải tiêu diệt uy phong Hung Nô, do đó nội đình quyết định phải liên minh, trước tiên gϊếŧ Mạo Đốn, sau đó ủng hộ đệ đệ thứ hai của hắn là Kim Tước Nhi là lên ngôi, dùng cách hòa thân để bảo vệ biên giới Đại Lương yên ổn.

Phủ Phụ Quốc Tướng Quân là trung tâm của trận chiến này, là chỗ dựa của Thẩm Sơ Phóng. Nhưng ngày xưa lửa đổ thêm dầu, phồn hoa tựa cẩm, phủ tướng quân đã sớm đưa tới đố kỵ của thế lực trong triều, theo điều tra của Cẩm Y Vệ, trận chiến mà đại ca ta thâm nhập vào thảo nguyên truy kích kia, là quân tiền phong trà trộn gián điệp, sau khi dò đường đã chỉ cho quân truy kích sai hướng, khí hậu trên cao nguyên thay đổi thất thường, sau khi gặp phải gió lạnh đã giảm quân số nghiêm trọng, khí thế giảm sút, bị kỵ binh phục kích của Hung Nô đẩy vào tình thế tuyệt vọng!

Ta đột nhiên cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ phía sau lưng, hốc mắt lại đỏ lên, vươn ngón tay sờ sờ gương mắt: một giọt, hai giọt... Ta đau lòng vô cùng, nhưng sự căm hận dành cho Thẩm Sơ Phóng vẫn không chút nào giảm bớt. Rốt cuộc, Cẩm Y Vệ có thể tiếp tục điều tra, nhưng ở cuối mật thư, có chữ hoàng đế phê viết: Tạm dừng điều tra.

Có lẽ vì cảm thấy áy náy, nên vào ngày Tết Khất Xảo, hoàng đế đã hiếm hoi ở một mình trong ngự thư phòng để phê duyệt tấu chương, không lật bất kỳ thẻ nào của phi tần, ngay cả Uyển Phi được sủng ái nhất trong hậu cung là Quý Như Nhân mang canh hạt sen đến, cũng bị từ chối gặp mặt.

Vào buổi chiều, bầy chim bồ câu mà các tiểu thái giám nuôi để chủ tử giải trí đột nhiên bắt đầu kêu ríu rít, con chó xù của Vương Chiêu Nghi run rẩy như cái sàng, lông chó trên cổ cũng dựng đứng lên, con Ngự Miêu trong cung thái hậu phát ra tiếng kêu thê lương đáng sợ, suốt đêm không ngừng, khiến người ta không thể yên tĩnh.

Đêm khuya, mặt đất cả kinh thành bắt đầu rung chuyển, không khí vang lên tiếng sấm nổ như tiếng đạn, đất dưới chân như đang chạy ngựa.

Một trận động đất bất ngờ ập đến!

Nhưng cũng may, cường độ không lớn lắm, phòng ốc của bá tánh trong kinh thành ngoài những ngôi nhà cao tầng lại có chút vết nứt, một số ngôi nhà tranh vách đất bị hư tổn nghiêm trọng, nhưng người và tài sản không bị thiệt hại quá lớn.
« Chương TrướcChương Tiếp »