Chương 8: Tạ Gia Nam đến đưa đồ ăn sáng cho Lạc Lạc

“Anh vừa mới ấn chuông thì em mới dậy.” Khương Lạc Lạc không kìm được ngáp một cái, khóe mắt rơm rớm nước mắt, giọng nói mềm mại lười nhác: “Vào đi, vừa hay em còn chưa ăn sáng.”

“Được.” Tạ Gia Nam đặt bữa sáng đã chuẩn bị lên bàn, ánh mắt bất giác dừng lại trên tờ giấy ghi chú, anh im lặng xé nó rồi ném vào thùng rác.

Không nói gì thêm, anh sắp xếp bữa sáng gọn gàng. Khi Khương Lạc Lạc từ phòng vệ sinh bước ra, anh liền nở nụ cười ấm áp: “Lạc Lạc, ăn sáng trước đi!”

“Dạ.” Khương Lạc Lạc vẫn mặc bộ áo ngủ dễ thương, ngồi xuống trước bàn ăn.

Trên bàn ăn là những món điểm tâm sáng đầy đủ, đa dạng và thơm ngon.

Tạ Gia Nam nhìn Khương Lạc Lạc với đôi má phồng lên, nụ cười trên môi ngày càng rõ hơn, thấy Lạc Lạc ăn uống rất ngon lành.

Đáng yêu quá.

Sau khi ăn xong, Tạ Gia Nam chủ động dọn dẹp bàn, gom hết túi đựng và đồ ăn thừa ném vào thùng rác, tờ giấy ghi chú hình trái tim cũng bị anh lặng lẽ vứt bỏ dưới đáy.

“À đúng rồi, ví tiền của anh đâu?” Tạ Gia Nam cười hỏi.

“Chắc là ở trên sô pha hoặc bàn trà. Để em tìm giúp anh...” Khương Lạc Lạc khẽ cúi người, lộ ra vòng eo trắng nõn.

Tạ Gia Nam tiến lại gần hơn, ánh mắt dừng lại trên làn da trắng như sứ của Khương Lạc Lạc, hít sâu một hơi rồi cười nói: “Để anh tự tìm đi, chắc là anh sơ ý để quên đâu đó.”

Khương Lạc Lạc gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế sô pha trống không. Thấy Tạ Gia Nam tìm mãi mà không thấy, cậu liền mở cuộc gọi với Thẩm Hoài Du, giọng không kiên nhẫn: “Alo? Ví tiền ở đâu?”

“Ở trong ngăn kéo bàn trà, em…” Thẩm Hoài Du còn chưa kịp nói hết câu, điện thoại đã bị cúp máy.

Khương Lạc Lạc mở ngăn kéo, lấy ví tiền đưa cho Tạ Gia Nam.

“Hắn không nói với em trước sao?” Tạ Gia Nam ra vẻ ngạc nhiên, ngồi tự nhiên bên cạnh Khương Lạc Lạc, “Hắn ra khỏi nhà sớm thế mà còn không chuẩn bị bữa sáng cho em à? Chắc bận rộn quá nên quên mất thôi, cũng là có thể thông cảm mà.”

Khương Lạc Lạc bĩu môi, tay ôm ngực, tức giận nói: “Thông cảm cái gì, rõ ràng là không để tâm đến em, em cũng đang nghĩ đến chuyện chia tay rồi.”

“Chia tay thì chia thôi.” Tạ Gia Nam tự nhiên vòng tay qua vai Khương Lạc Lạc, hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, “Đừng giận vì anh ta nữa, để anh đưa em ra ngoài giải khuây, thế nào?”

Khương Lạc Lạc nghe vậy cũng không lấy làm lạ. Trong nguyên tác, Tạ Gia Nam ngày nào cũng tìm cách khiến nguyên chủ và vai chính chịu chia tay, nói muốn dẫn cậu đi giải sầu, chắc hẳn cũng vì muốn nắm thóp sai lầm của cậu mà đi chia rẽ vai chính chịu.

Khương Lạc Lạc suy nghĩ một lúc rồi chống tay lên cằm: “Giờ còn sớm, hay là tụi mình xem phim đi, máy chiếu ở phòng ngủ của em.”

Mắt Tạ Gia Nam sáng rỡ, cười tủm tỉm đồng ý: “Được.”

Máy chiếu đặt đối diện giường, ngồi trên giường là có tầm nhìn tốt nhất. Anh thản nhiên bước theo Khương Lạc Lạc, cả hai cùng dựa vào giường, giống như chỉ đơn giản là xem phim.

“Chuyện hôm qua, anh vẫn muốn nói lời xin lỗi với em.” Tạ Gia Nam quay đầu nhìn khuôn mặt đáng yêu của Khương Lạc Lạc, “Tối qua công ty anh có vấn đề trong một dự án, đại khái là do chú anh giở trò.”

Khương Lạc Lạc giả vờ ngơ ngác: “Chú của anh?”