Giờ phút này, trong ánh mắt Tạ Uyên không còn chứa đựng ai khác, anh rũ lông mi, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy gáy Khương Lạc Lạc, kéo gần khoảng cách giữa hai người, rồi khẽ dán môi mình vào môi cậu.
Khương Lạc Lạc mở to mắt, không hiểu sao lại như vậy? Lần trước Thẩm Hoài Du không phải như thế……
Cậu gần như không kịp suy nghĩ, giây tiếp theo, Tạ Uyên đã ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, như thể đang thưởng thức một viên kem, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Sóng nhiệt ập đến, cảm giác tê dại lan tỏa từ đôi môi, Khương Lạc Lạc chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, ngả người ra sau trong xe, đầu gối cong treo trên cánh tay Tạ Uyên, chân cậu hơi lay động.
Hơi thở bị cuốn lấy liên tục, Khương Lạc Lạc cảm thấy đầu óc trống rỗng, một tiếng rên ngắn ngủi tràn ra từ khóe môi. Gót giày cậu để trên cửa sổ xe, váy rườm rà chồng chất lên cánh tay Tạ Uyên.
Tạ Gia Nam đứng ở bên ngoài, ánh mắt gần như muốn nứt ra khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cẳng chân trắng nõn của cậu tựa vào nhau, như muốn thoát khỏi sự trói buộc của Tạ Uyên.
Cuối cùng, Tạ Gia Nam không nhịn được, nặng nề gõ gõ cửa sổ xe, các ngón tay hơi trở nên trắng bệch.
Lúc này, Tạ Uyên mới từ từ buông Khương Lạc Lạc ra, cho cậu không gian thở dốc. Nước bạc từ môi Khương Lạc Lạc chảy xuống, đôi môi đỏ sưng lên vì những nụ hôn cuồng nhiệt, đầu lưỡi khẽ nhếch lên, ánh lên vẻ ẩm ướt lấp lánh.
Ngọt ngào và mềm mại, thật sự còn thơm ngọt hơn cả trong tưởng tượng.
Anh lại cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Khương Lạc Lạc, làm sạch sẽ từng giọt nước bạc.
Tiếng gõ cửa sổ vang lên từ phía sau, như thể muốn dùng tay không mà phá vỡ lớp kính.
Lúc này, Tạ Uyên mới đứng dậy, ánh mắt không rời khỏi Khương Lạc Lạc với đôi mắt mê ly và gương mặt ửng hồng, anh thấp giọng nói: “Chờ anh.”
Khương Lạc Lạc khẽ run rẩy hàng mi, gật đầu: “Ừ.”
Tạ Uyên xuống xe, sau đó đóng cửa lại, sắc mặt nghiêm trọng, dựa vào cửa sổ xe, chắn tầm nhìn của Tạ Gia Nam. Đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên vẻ nghiêm nghị và nhạy bén, ánh mắt lướt qua đối phương, không có chút gợn sóng nào.
Tạ Gia Nam nắm chặt tay, ánh mắt tràn đầy ghen ghét và hận thù, anh cắn răng nói: “Chú như vậy không tốt đâu? chú hẳn phải biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chú mà.”
Tạ Gia Nam điều chỉnh vị trí một chút, ý định tránh Tạ Uyên để mà nhìn vào trong xe, tìm Khương Lạc Lạc.
Tạ Uyên bình thản xoay đồng hồ, hơi nâng tay lên, giọng nói điềm đạm: “Điều này không cần cậu phải lo, tôi tự nhiên có thể bảo vệ em ấy. Nhưng điều này thì có liên quan gì đến cậu chứ?”
“Cháu……” Tạ Gia Nam sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào gương mặt không hề dao động của Tạ Uyên. Thầm nghĩ không thể để Khương Lạc Lạc gặp nguy hiểm, nhưng dường như mình thật sự không có tư cách để quản chuyện này.
Trong đầu Tạ Gia Nam nhanh chóng suy nghĩ, bỗng dưng một ý tưởng lóe lên, ngẩng đầu lên, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Cháu là bạn cùng phòng của em ấy, tối qua còn ngủ lại nữa. Chỉ quan tâm một chút thôi mà.”