“Tiên sinh, trên người anh có xịt nước hoa không? Có trang điểm không?” Chuyên viên trang điểm tiến lại gần, gần như chắn tầm nhìn của Tạ Uyên, “Anh thơm quá.”
Tạ Uyên nhíu mày, tiến lên đè nhẹ vào vai chuyên viên trang điểm, trầm giọng nói: “Trang điểm cần gần như vậy sao?”
Chuyên viên trang điểm bị bất ngờ, kêu lên một tiếng, quay đầu lại nhìn Tạ Uyên với vẻ mặt khó xử. Dù sắc mặt anh ôn hòa, nhưng cô cảm nhận được một loại áp lực không rõ, nên ngượng ngùng kéo ra khoảng cách: “Xin lỗi, nhất thời không chú ý.”
Khương Lạc Lạc cười nói: “Không sao đâu, chỉ là em ra ngoài trên mặt không có trang điểm, cũng không xịt nước hoa.”
“Vậy da của em thật tốt quá.” Chuyên viên trang điểm dường như quên mất cảnh cáo vừa rồi, ngây ngất nhìn Khương Lạc Lạc.
Làn da trắng như tuyết, tinh tế đến mức gần như không thấy lỗ chân lông, cảm giác như làn da của cậu như đậu hủ, mùi hương thật thơm ngát, không biết từ đâu mà có.
Tạ Uyên nâng tay, ra lệnh cho bảo vệ bên ngoài, đưa chuyên viên trang điểm gây rối đi, và một nữ chuyên viên khác thay thế vị trí của cô.
Có kinh nghiệm từ trước, hai nữ chuyên viên trang điểm và nữ tạo hình sư chỉ dám thốt ra những lời khen ngợi, còn lại thì không dám làm gì quá đáng.
Nữ chuyên viên trang điểm rất nhanh chóng hoàn thành công việc của mình. Cô trang điểm nhẹ nhàng, Khương Lạc Lạc thật sự rất đẹp, không cần phải chỉnh sửa nhiều, chỉ cần chút son môi là đã đủ thu hút.
Chuyên viên tạo hình thì giúp Khương Lạc Lạc uốn tóc đen thành những lọn xoăn, sau đó bắt đầu tạo kiểu và trang trí, cuối cùng gắn lên tóc em những viên trân châu lấp lánh.
Khương Lạc Lạc nhìn vào gương, cong mày lên, tay trắng nõn chán nản thưởng thức sợi tóc của mình.
Tóc dài che khuất lưng cậu, nhưng lại làm lộ ra bờ vai trắng nõn, thật quyến rũ, khiến người ta có cảm giác muốn khám phá sâu hơn.
Tạ Uyên chăm chú nhìn bờ vai cậu, ánh mắt thâm trầm: “Thật xinh đẹp, bộ trang phục này thật sự rất hợp với em.”
Khương Lạc Lạc cũng cảm thấy như vậy, cậu đứng dậy, đi đến nơi trống trải, đứng trước gương ngắm mình, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.
Tạ Uyên theo dõi từng động tác của cậu.
Đôi mắt trong suốt, linh động, làn da hồng hào, đôi môi ướŧ áŧ như được phủ một lớp mật, ánh lên vẻ quyến rũ đến mức có thể khiến người ta mê mẩn.
Bỗng nhiên, anh không thể không nghĩ rằng nếu Khương Lạc Lạc mặc bộ trang phục này đi buổi tụ tập châu báu, sẽ có
bao nhiêu ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm vào.
“Chúng ta đi thôi.” Khương Lạc Lạc chủ động nắm tay Tạ Uyên, cười nói.
“Được.” Tạ Uyên cúi mắt nhìn má em hiện lên lúm đồng tiền nhạt nhòa, chậm rãi hạ mí mắt xuống, giấu đi ánh nhìn nóng bỏng bên trong. Anh không thể từ chối yêu cầu của Khương Lạc Lạc.