Tạ Gia Nam hoãn lại một chút, cố gắng tận dụng cơ hội.
[Buổi tụ tập khi nào kết thúc? Anh có thể đi cùng các em không? Bạn trai em hẳn sẽ không để ý đâu nhỉ?]
Khương Lạc Lạc liếc nhìn tin nhắn Tạ Uyên, gửi cho cậu vé vào cửa, nên cậu đã nói thời gian mà sự kiên đá quý kết thúc.
[A… Vậy thì nếu kết thúc sớm, các em sẽ đi đâu sau đó? Nếu không, đến lúc đó anh có thể đưa hai người về, hoặc tìm một khách sạn nghỉ ngơi gần đây.]
Khương Lạc Lạc chân thành cung cấp cho Tạ Gia Nam thông tin về khách sạn.
Sau một lát, Tạ Gia Nam đã gửi tin nhắn lại.
[Hay quá, khách sạn đó là một trong những cơ sở của nhà anh. Anh đã liên hệ với người giúp hai người đặt hai phòng 505 và 515. Đến lúc đó, các em chỉ cần báo số phòng là được.]
Dù sao, hai phòng này cũng cách xa nhau, anh có thể gõ cửa vào buổi tối, Thẩm Hoài Du sẽ không nghe thấy.
Có lẽ lúc đó, Khương Lạc Lạc vừa tắm xong, trên người còn quấn khăn tắm, làn da trắng nõn vẫn còn đọng lại chút nước, thật quyến rũ.
Nếu anh là bạn trai của Lạc Lạc thì tốt biết bao, anh sẽ không phải lén lút tìm cơ hội hẹn hò.
Khương Lạc Lạc cảm thấy không thể từ chối, đành phải đồng ý.
Tạ Gia Nam háo hức chờ đợi chủ nhật đến.
Đến ngày chủ nhật, thời tiết đẹp, trời trong vắt không một gợn mây.
Khương Lạc Lạc cố tình ngủ nướng không chịu dậy, làm bộ như quên chuyện đi buổi tụ tập.
“Cái gì buổi tụ tập? Không muốn đi……” Khương Lạc Lạc dùng chăn che kín đầu, ngăn cản âm thanh từ bên ngoài.
Thẩm Hoài Du đứng ngoài cửa phòng, ánh mắt có chút phức tạp. Sau cái ngày mưa đó, anh vẫn không dám làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn trước mặt Khương Lạc Lạc. Tất cả những cảm xúc dâng trào đều bị anh mạnh mẽ đè nén, hoặc là dội nước lạnh để xua tan.
Vì vậy, hiện tại anh không dám tùy tiện vào phòng của Khương Lạc Lạc.
“Thật sự không ra ngoài sao?” Thẩm Hoài Du dựa vào cửa, ngón tay hơi cuộn lại, “Em trước đây không phải nói muốn gặp bạn của anh sao? đàn anh cũng ở đây.”
“Không đi.” Giọng nói buồn buồn của Khương Lạc Lạc từ khe cửa vọng ra, cậu dừng lại một chút, “Anh đi trước đi, em đang có chút nhứt đầu. Nếu em thay đổi chủ ý, em sẽ đến.”
“Được.” Thẩm Hoài Du ôm hy vọng ra khỏi cửa, đi tới địa chỉ của buổi tụ tập.
Khi anh đến khách sạn, Lâm Nghiêu không có mặt. Người quản lý nói Lâm Nghiêu đã xin nghỉ, hình như có việc ở nhà cần anh hỗ trợ.
Thẩm Hoài Du không để tâm lắm.
Người đã đến đầy đủ, anh liên tục quay đầu lại, mong rằng người tiếp theo bước vào sẽ là Khương Lạc Lạc.
Nhưng hy vọng cứ thế tắt dần, tin nhắn trên điện thoại cũng rơi vào im lặng.
Khi bữa tiệc diễn ra được một nửa, tiếng gõ cửa vang lên. Tạ Gia Nam đẩy cửa bước vào, cau mày, ánh mắt như đuốc đảo qua mọi người trong phòng, nhưng không thấy người mà anh mong đợi. Bản năng mách bảo anh rằng Thẩm Hoài Du đã phát hiện ra điều gì đó, nên không để Khương Lạc Lạc đến. Trong phút chốc, cơn ghen tị và phẫn nộ dâng lên như thủy triều trong lòng anh.