Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Khí Pháo Hôi Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 20: Trời mưa

« Chương TrướcChương Tiếp »
【Bảo bối, trời sắp mưa rồi. Cậu có thể đi thẳng ra bãi đỗ xe để kích hoạt cốt truyện: " Đi ké xe vai ác để về".】

A, tiếc quá...

Tạ Gia Nam không xem dự báo thời tiết trước sao?

【Không sao đâu, bảo bối. Lần sau ta sẽ chọn thời tiết đẹp cho nha, dự báo của tôi chuẩn lắm!】

Khương Lạc Lạc khẽ mím môi, nhẹ nhàng kéo tay áo vest của Tạ Uyên: "Em không muốn chơi nữa, em mệt rồi, chúng ta về thôi."

Tạ Uyên mỉm cười gật đầu, không hỏi thêm lý do mà liền đồng ý.

Khi đến bãi đỗ xe, Tạ Uyên mở cửa ghế phụ cho Khương Lạc Lạc, còn giơ tay lên chắn cho cậu. Sau khi Khương Lạc Lạc ngồi vào trong, anh mới đóng cửa lại.

Xe của Tạ Gia Nam đậu nghiêng đối diện, qua lớp kính chắn gió, Tạ Uyên có thể thấy trên gương mặt Tạ Gia Nam thiếu đi vẻ tươi cười thường ngày.

Tạ Uyên khẽ cúi xuống nhìn lốp xe, nhíu mày.

Quả nhiên.

Người lớn thế này rồi mà vẫn thích chơi mấy trò trẻ con.

Bên trong xe, Khương Lạc Lạc tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy? Xảy ra vấn đề gì sao?"

Tạ Uyên mỉm cười nhẹ nhàng, giọng ôn hòa: "Xe có chút vấn đề, để anh gọi điện thoại."

Anh đứng sang một bên, bình thản gọi điện, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.

Lúc này, Tạ Gia Nam bước đến bên cửa ghế phụ, gõ gõ lên cửa kính, nở một nụ cười rạng rỡ: "Xe của chú anh có vấn đề rồi, hay là em đi xe anh về nhé?"

Tạ Uyên liếc nhìn Tạ Gia Nam bằng ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười châm biếm.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, không khí như ngưng lại, tựa như một sợi dây vô hình đang bị căng ra.

Tạ Uyên với sống mũi thẳng, ánh mắt sắc bén chứa đựng sự điềm tĩnh và lạnh lùng, bình thản tắt động cơ xe.

Anh quay sang nhìn Khương Lạc Lạc, gương mặt nhỏ của cậu lộ rõ vẻ bối rối và lo lắng. Đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng: "Em muốn qua chiếc xe khác không?"

"Được." Khương Lạc Lạc đáp khẽ, sợ hãi mà mím môi.

Tạ Uyên tiến lại gần hơn, cúi xuống giúp Khương Lạc Lạc tháo dây an toàn. Khi thoáng nhìn đôi môi đỏ mọng, ướŧ áŧ của cậu, động tác của anh dừng lại trong giây lát. Bàn tay vô tình lướt qua hõm eo của Khương Lạc Lạc.

"Ngứa quá ——"

Làn hơi ấm của Khương Lạc Lạc lướt qua bên cổ Tạ Uyên, mang theo một làn sóng khô nóng và mùi hương quyến rũ khiến người khác xao xuyến.

"Xin lỗi." Tạ Uyên mỉm cười, trở lại ghế lái, thong thả chỉnh lại cổ áo. Ánh mắt anh thoáng nhìn sắc mặt xanh mét của Tạ Gia Nam, hàm răng cậu ta dường như nghiến chặt đến mức sắp vỡ. Nhưng ngay sau đó, Tạ Gia Nam lại nở một nụ cười tươi, giống như một chú chó nhỏ vừa thấy chủ.

Khi bước ra khỏi xe, đi ngang qua Tạ Gia Nam, giọng Tạ Uyên điềm tĩnh, khuôn mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa, như thể đang quan tâm đến một hậu bối: "Tiểu Nam, hãy làm tốt "Kế hoạch B", để không mất kiểm soát."

Giọng nói trầm thấp, giàu từ tính của Tạ Uyên vang lên, mang theo một lời cảnh cáo ẩn ý.

"Không, "plan B" sẽ liên lụy đến "plan A", khiến người ta mất đi dũng khí buông tay." Tạ Gia Nam lạnh mặt phản bác, nắm chặt tay. Anh ta nhìn Tạ Uyên mở cửa ghế phụ, rồi gắt gao theo sau bọn họ.

Sau khi Khương Lạc Lạc lên xe, cửa xe đóng lại, ngăn cách ánh mắt của Tạ Gia Nam. Trong lúc đó, Tạ

Gia Nam còn thoáng thấy Thẩm Hoài Du, với gương mặt nghiêm nghị và lo lắng, đang tiến lại gần.

Xe nhanh chóng rời đi, Tạ Gia Nam hoàn toàn không kịp đuổi theo.

Hắn quay đầu lại, thấy Thẩm Hoài Du đang đứng bất động sau gốc cây, bước nhanh về phía anh, mặt mày âm trầm nói: "Làm bạn trai Lạc Lạc mà ngay cả xe cũng không có sao? Nếu ngươi có xe, Lạc Lạc sẽ không bị lão già đó đưa đi!"

Thẩm Hoài Du lạnh lùng nhìn về hướng chiếc siêu xe vừa rời đi, như thể không nghe thấy lời của Tạ Gia Nam, rồi lặng lẽ quay lưng bước về phía cổng công viên giải trí.

Chỉ cần Khương Lạc Lạc vẫn còn quan tâm đến mình, anh có thể bỏ qua mọi thứ khác.

Còn về người này...

Bước chân của Thẩm Hoài Du khựng lại, anh quay đầu, liếc Tạ Gia Nam một cái. Đôi mắt lạnh lùng, xa cách của anh lóe lên một tia lạnh lẽo: "Này sợ anh ta đến vậy sao?"

"Tôi không sợ hắn, tôi chỉ sợ hắn biết sự thật rồi sẽ làm tổn thương Lạc Lạc..." Tạ Gia Nam híp mắt, nhanh chóng quay về xe mình, đóng sầm cửa xe lại.

Hắn quá hiểu rõ con người Tạ Uyên – người luôn có thù tất báo. Chỉ cần bị người khác đắc tội, hắn sẽ trả đũa gấp mười lần. Tạ Gia Nam không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu Tạ Uyên biết rằng Khương Lạc Lạc đã có bạn trai mà vẫn còn qua lại với hắn. Hắn sẽ trả thù Lạc Lạc thế nào đây?
« Chương TrướcChương Tiếp »