Kem dính vào khóe miệng Khương Lạc Lạc, khiến đôi môi cậu càng thêm ướt mềm, đỏ ửng. Đầu lưỡi phấn nộn lướt qua lớp kem, trông vô cùng mê hoặc.
Tạ Gia Nam thì dùng cách cắn trực tiếp, rất nhanh đã ăn xong cây kem của mình. Anh đứng dậy, vứt khăn giấy vào thùng rác, nhưng bỗng nhiên khựng lại khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ánh mắt Tạ Gia Nam dần tập trung, anh hạ giọng nói: "Có người đang theo dõi chúng ta."
"Ơ?" Khương Lạc Lạc nuốt một miếng kem, tò mò hỏi: "Ai vậy?"
"Một người đã bám theo chúng ta từ lúc vào công viên giải trí, đi cùng chúng ta trong mọi trò chơi...
ngay cả..." Tạ Gia Nam khẽ ngưng lại, lời định nói ra lại nuốt xuống.
Ngay cả khi anh cố ý "bỏ rơi" Thẩm Hoài Du, người này vẫn không rời.
"Em ngồi đây chờ anh một lát, anh sẽ quay lại ngay." Tạ Gia Nam không muốn để thế giới hai người mà anh cố tạo ra bị ai đó phá hỏng.
Anh nhanh chóng bước ra khỏi nhà ăn, liếc mắt một cái liền thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang trốn sau buồng điện thoại, nhìn lén.
Thấy Tạ Gia Nam xuất hiện, người đàn ông mặc đồ đen liền cất bước chạy trốn.
"Đứng lại!" Tạ Gia Nam theo bản năng đuổi theo, nhưng người đàn ông kia càng chạy càng xa. Đột nhiên, Tạ Gia Nam nhận ra điều không ổn.
Hỏng rồi, đây là kế "điệu hổ ly sơn"!
Khi quay trở lại nhà ăn, chỉ còn lại một không gian trống rỗng, không một bóng người.
Sắc mặt Tạ Gia Nam lập tức tối sầm lại, nắm tay siết chặt ——
Khương Lạc Lạc đã biến mất.
Khi Tạ Gia Nam vừa rời khỏi, hệ thống đã gửi cảnh báo cho Khương Lạc Lạc.
【Bảo bối, vai ác tới rồi.】
【Trong nguyên tác, em đã rời bỏ nhân vật chính thụ và nhân vật chính công, rồi đi câu dẫn vai ác. Để thỏa mãn sở thích mua sắm của mình, em đã mua rất nhiều đồ ở cửa hàng lưu niệm.】
Khương Lạc Lạc vội vàng nuốt hết miếng kem cuối cùng.
Vừa bước vào, Tạ Uyên lập tức nhìn chằm chằm Khương Lạc Lạc, đôi má phồng phồng như một chú hamster nhỏ đáng yêu.
"Thật trùng hợp, em cũng ở đây sao?" Anh chậm rãi tiến lại gần, giọng điệu ôn hòa. Nhìn thấy vệt kem dính ở khóe môi Khương Lạc Lạc, anh đưa cho cậu một tờ khăn giấy.
Khi thấy Khương Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, đôi môi khẽ mở, biểu cảm ngơ ngác đầy kinh ngạc như đang tự hỏi vì sao anh lại ở đây, Tạ Uyên khẽ cúi người, thở dài nhẹ nhàng.
Ngón tay thon dài của anh chậm rãi lau đi vệt kem ở khóe miệng Khương Lạc Lạc, đầu ngón tay lướt nhẹ qua đôi môi ẩm ướt của cậu. Giọng nói ôn hòa vang lên: "Sao lại ngồi một mình thế?"
Khương Lạc Lạc nhìn khuôn mặt đẹp trai bất ngờ phóng đại trước mắt, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Cậu chớp chớp đôi mắt to ngập nước, đuôi mắt hơi đỏ, khẽ nói: "Em đi cùng bạn đến công viên giải trí, nhưng họ bỏ em lại..."