Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Hoa Của Bá Vương

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vậy người xấu nhất là ai?”

Thẩm Lệnh Trăn có chút cảm thấy khó khăn, hơi nhíu mày, ngược lại nàng lại lắc đầu, ý bảo không nghĩ nữa: “Lâu ngày sẽ thấy được lòng người, hiện nay điều ta quan tâm nhiều hơn chính là làm thế nào mới có thể vén tà áo của Lang quân lên.”

“…” Từ trước đến nay Thẩm Lệnh Trăn luôn vô cùng quy củ, giờ nói ra lời này làm hai người hầu thực sự sợ hãi.

Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang nhớ nhung vết sẹo kia ở trong lòng, không có cảm giác gì về việc này, chống má tự hỏi một lúc, lại nói ra những lời khiến người khác kinh sợ: “Hay là hai ngươi dạy ta xem như thế nào mới có thể hầu hạ nam nhân thay quần áo?”

“Thiếu phu nhân, ngài muốn học đương nhiên có thể nhưng sợ rằng ngài không hầu hạ được Cô gia. Với lại hai ngày hôm nay ngài đều tỉnh dậy muộn thế nên không nhìn thấy, mỗi ngày Cô gia đều dựa vào Không Thanh cùng Kinh Mặc đỡ mới có thể mặc xong quần áo. Với sự lực của ngài chắc chắn là không thể đỡ nổi Cô gia.”

Cũng đúng. Thẩm Lệnh Trăn thở dài, nghĩ một lát lại hỏi: “Vậy thì tắm rửa thì sao? Bình thường thì mấy giờ Lang quân tắm rửa?”

*

Cả đời hầu hạ phụng dưỡng một chủ tử, chẳng lẽ còn có thể nói chữ “không” với nàng sao? Đừng nói Thiếu phu nhân chỉ là muốn nhìn lén Cô gia tắm rửa, cho dù là muốn tắm rửa cùng với Cô gia, người hầu như bọn họ cũng phải cố gắng hết sức thoả mãn, không phải sao?

Trong các nữ giới võ nghệ của Kiêm Gia và Bạch Lộ cũng thuộc hàng kiệt xuất, sau khi gián tiếp nghe ngóng giờ tắm gội của Hoắc Lưu Hành, hai người lẻn vào trong viện của hắn, đại khái thăm dò đại hình xung quanh phòng tắm một phen rồi về tới nội viện.

“Thiếu phu nhân, mọi ngày Cô gia đều tắm rửa trước khi đi ngủ nhưng bởi vì hôm nay cần gội đầu, giờ tắm rửa sớm hơn, đó là vào giờ giữa giờ Thân. Đến lúc đó ngài cầm một cái gương nhỏ đi đến cửa sổ phía sau của phòng tắm, tuỳ theo hoàn cảnh mà làm, nếu như thuận lợi có lẽ có thể đối chiếu với tấm gương đồng lớn ở trong phòng thông qua cửa sổ, như vậy có thể nhìn thấy Lang quân từ trong gương đồng.” Hai người bẩm báo như vậy với Thẩm Lệnh Trăn.

Thẩm Lệnh Trăn nói hai từ “Vất vả” với các nàng. Tới gần giờ Thân, nàng tiện thể mang theo một bình trà mới chuẩn bị đi vào viện của Hoắc Lưu Hành quả nhiên nghe người hầu trong viện hắn nói, hắn vừa mới đến tịnh phòng tắm rửa.

Không Thanh cười ha ha nói: “Thiếu phu nhân lòng, chỉ là tới không đúng lúc. Làm phiền ngày đi đến thư phòng đợi Lang quân một chút.” Hắn khách khí mời nàng đi vào rồi sau đó chủ động rời đi.

Lúc đầu Thẩm Lệnh Trăn còn lo lắng trong thư phòng có người gác, mắt thấy tình thế vô cùng thuận lợi, ngược lại lại trở nên sợ hãi rụt rẻ.

Người ta đã không có phòng nàng như thế, nàng lại có ý định bỉ ổi như vậy, thật là có chút ái ngại.

Thấy nàng do dự Kiêm Gia thúc giục nói: “Thiếu phu nhân tận dụng thời cơ, cơ hội không có lần thứ hai, ngày nhanh chóng đi đi!”

“Từ từ, chờ một chút.” Nội tâm nàng đấu tranh, bắt đầu ở trong phòng đi đi lại lại.

Ở trong phòng tắm, Hoắc Lưu Hành đang ngồi ở trong thùng tắm nhắm mắt dưỡng thần, một nén nhang sau, hắn cảm thấy có chút chán, nhíu mày hỏi Không Thanh: “Người đâu? Nước cũng lạnh rồi.”

Không Thanh giúp hắn đổ thêm một thùng nước nóng vào, vò đầu khó hiểu: “Tiểu nhân cũng không để người ở lại trên đường từ thư phòng đến phòng tắm. Nếu phu nhân có lòng đến đây thì đã đến từ lâu rồi. Chẳng lẽ thật sự chỉ là đến đưa trà thôi sao?”

“Vậy nàng tìm hiểu giờ ta tắm rửa làm cái gì?” Hoắc Lưu Hành nặng nề thở một hơi, một lần nữa nhắm mắt lại.

Lại là nửa nén hương nữa qua đi, lúc Không Thanh đổ thùng nước nóng thứ hai vào, Hoắc Lưu Hành lại mở mắt lần nữa: “Ngươi đi xem có phải nàng lạc đường hay không.”

Không Thanh nhếch miệng cười: “Được rồi, Lang quân, ngài vẫn còn rất quan tâm.”

Có thể không quan tâm sao? Nếu không có chút quan tâm bằng kỹ xảo vớ vẩn kia hai người hầu nàng, cửa lớn của viện cũng không sờ vào được.

Không Thanh nhận mệnh lui đi ra ngoài, nửa nén hương sau, vội vàng đã trở lại: “Lang quân, Thiếu phu nhân không lạc đường, nhìn qua giống như đang ở hành lang tự nghĩ về chuyện đời.”

“?”

“Tiểu nhân diễn cho ngài xem.”

Không Thanh lập từ lộ ra khuôn mặt phiền muộn, đi qua đi lại, đi một lúc rồi lại ngồi xuống, hai tay chống má thở dài, từ mình lắc đầu, bóp giọng nói nói: “Không được, không được.”

Nói xong lại đứng lên, đưa hai tay của mình ra sau lưng, cúi đầu nhìn đôi giày của mình, đá linh tinh, tiếp tục phiền muộn bước đi.

“……” Hoắc Lưu Hành “bịch” một tiếng, một cùi chỏ của hắn đập vào thành thùng tắm, thế là rách mất một mảng da.

Hắn giơ tay ý bảo Không Thanh dừng lại: “Được rồi.” Một nam nhân trưởng thành, làm những động tác đấy có chút buồn nôn.
« Chương TrướcChương Tiếp »