Chương 84

“Trưởng công chúa cũng chỉ mang hơn 1000 binh sĩ, thành tâm đi về phía trước khuyên đầu hàng nhưng hai bên chưa kịp đàm phán, Đại Lang Hoắc gia đã mang quân Hoắc gia xông đến, Trưởng công chúa bị đánh đến trở tay không kịp, chỉ có thể mang quân đánh lại. Vì để nói chuyện được, bà không tiếc thân mình xuất trận, cuối cùng chỉ có thể đổi lại cùng Đại Lang Hoắc gia liều mình đánh nhau. Dưới tình huống đó, không phải ngươi chết thì ta chết, Trưởng công chúa biết làm sao?”

“Cho nên, thật sự là a nương đã tự tay động thủ…”

Quý ma ma lắc đầu: “Trưởng Công chúa biết Đại Lang Hoắc gia là mấu chốt của cục diện cuộc chiến, cho đến giây phút cuối cùng cũng chưa từng thật sự xuống tay gϊếŧ chết. Chỉ là binh đao không có mắt, bản thân Trưởng công chúa cũng bị thương nặng, rút lui về thủ chỉ có đường chết, trong lúc giao chiến đã đâm Đại lang Hoắc gia bị thương. Cuối cùng sau khiđược bảo vệ rút lui về trận, Trưởng công chúa bàn giao lại xong, đi kiểm người ngựa phát hiện ra trong đống xác đó Đại lang Hoắc gia đã không còn thở…”

Thẩm Lệnh Trăn nhắm mắt, rồi lại mở ra, trong mắt đầy tơ máu: “Vậy còn mẹ ruột của Lang quân?”

“Thiếu phu nhân, có lẽ ngài sẽ thấy lời của lão nô quá lạnh lùng nhưng sự việc thật sự là như thế --- Cái chết của Đại Lang Hoắc gia có lẽ là cọng cỏ cuối cùng(2) đè ép Hoắc phu nhân, mà trước những cọng cỏ đó chẳng lẽ toàn bộ đều không tính sao? Cái chết của Hoắc phu nhân hoàn toàn không phải vì Trưởng công chúa.

Muội muội của Hoắc Khởi là phi tử của vị hoàng đế cuối cùng tiền triền, năm đó trong chiến tranh loạn lạc đã sinh vị hoàng tử cuối cùng cho ông. Hoắc gia đã dự đoán được vị tiểu hoàng tử kia sẽ gặp khó khăn, đã sớm có dự định, chuẩn bị tráo đổi tiểu hoàng tử với Hoắc Lưu Hành sinh cùng đêm kia.

Đứa con vừa mới sinh đã bị mang đi làm vật chắn nạn cho người khác, con trai lớn lại qua đời, Hoắc phu nhân vì thế mà tâm như tro tàn.

Thật sự cộng lại, cái chết của bà, Hoắc gia và hoàng thất tiền triều cũng không thể rũ bỏ hết trách nhiệm được.

“Ta biết ma ma nói như thế là vì để lòng ta thoải mái hơn, nhưng…” Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu cười khổ.

Thế nhưng có thêm nhiều sự bất lực thế nào cũng không thay đổi được sự thật máu đổ.

Hoá ra là như vậy, hoá ra là như vậy… Bao nhiêu nghi ngờ đến hiện giờ cuối cùng đã có câu trả lời: Rốt cuộc là vì sao, hoàng cữu cữu bắt buộc phải bọn nàng gả đến Hoắc phủ; lại vì sao từ đầu đến cuối người Hoắc gia lại luôn không vui vẻ với nàng.

Hoá ra Hoàng cữu cữu chỉ coi nàng là một vật tạ lỗi, bày tỏ thành ý của Hoàng thất đối với Hoắc gia, tốt nhất Hoắc gia chà đạp nàng, giày vò nàng, dùng nàng để xả giận, từ đó có thể trung thành hơn với triều đình.

Nhưng từ đầu đến cuối Hoắc gia đều không làm như thế. Cho dù là Hoắc Thư Nghi, người đối xử khắc nghiệt với nàng nhất cũng chưa từng khiến nàng thật sự bị thương.

Người thân của nàng coi nàng là vật hi sinh, người Hoắc gia lại giữ vững đạo đức của mình, thậm chí Hoắc Lưu Hành còn nhiều lần bảo vệ nàng, còn khó khăn trong việc cầu toàn giữa hiếu làm con và nàng.

Khi nàng thẳng eo xả cơn tức với hắn, hắn khổ như thế nào chứ?

Công bằng ở đâu, công bằng ở đâu!

Thẩm Lệnh Trăn nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà không để ý cho đến khi nghe thấy tiếng nghiến răng: “Thả lỏng tay ra.”

Nàng đột ngột thả lỏng ta ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoắc Lưu Hành không biết đi vào từ bao giờ.

Quý ma ma thấy được ánh mắt, lập tức cúi đầu lui ra ngoài.

Hoắc Lưu Hành đóng cửa phòng, ngồi dậy từ cái xe lăn, rảo bước đến trước mặt nàng, cầm lấy tay nàng.

Trên lòng bàn tay mỏng manh xuất hiện những vết đỏ như máu hình lưỡi liềm, gân xanh trên trán hắn giật giật. Nhưng khi cúi đầu, động tác của hắn nhẹ nhàng, ngồi xổm xuống thổi nhẹ vào lòng bàn tay nàng.

Thậm chí căn bản hắn cũng không quan tâm chuyện gì xảy ra lúc nãy, chỉ hỏi: “Có đau không?”

Thẩm Lệnh Trăn rụt tay lại, quay đầu sang một bên.

Hoắc Lưu Hành giơ tay nắm lấy cằm đưa cằm nàng về trước mặt mình: “Nàng trốn cái gì? Nhìn ta.”

“Ta không còn mặt mũi nào mà nhìn Lang quân nữa.” Nàng vẫn giữ giọng lạnh lùng nói, “Lang quân không cần đối tốt với ta như thế. Ta không đáng để chàng…”

“Nàng đáng.” Hoắc Lưu Hành nghiến chặt răng hàm, ngắt lời nàng, “Ta muốn đối tốt với ai thì đối tốt với đó. Ta nói nàng đáng thì nàng đáng.”

Thẩm Lệnh Trăn rũ mắt nhìn hắn, lệ đổ như mưa.