Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Hoa Của Bá Vương

Chương 83

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy nàng không nghi ngờ gì rời đi, Thẩm Lệnh Trăn quay người đi đến viện của Hoắc Thư Nghi và Hoắc Diệu Linh.

Mới vừa đến bên ngoài đã nghe thấy tiếng cãi nhau của hai tỷ muội, Nàng lập tức dừng lại, lặng lẽ nín thở.

“A tỷ, tẩu tẩu đã từng cứu muội, muội đối tốt với tỷ ấy là chuyện nên làm. Tỷ không thể vì bản thân không thích tỷ ấy mà ép muội không thích được.”

“Muội thì biết cái gì? Muội có bạn bè với người không quan trọng, a tỷ chắc chắn sẽ không cản muội nhưng nàng thì không được! Nàng là kẻ thù của Hoắc gia!”

Hô hấp của Thẩm Lệnh Trăn gấp gáp, nhất thời lộ ra tiếng thở.

“Ai!” Hoắc Thư Nghi đã phát hiện, nhìn về phía người tường thấp giọng quát, rảo bước đuổi theo, vừa nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Thẩm Lệnh Trăn thì sững sờ, có chút không tự tin, “Ngươi… ngươi đã nghe được gì rồi?”

Cả người Thẩm Lệnh Trăn giật giật, miễn cưỡng cười nói: “Thư Nghi, lời vừa nãy của ngươi có ý gì?”

Nàng biết từ lâu Hoắc gia trung thành với hoàng đế cuối cùng của tiền triều, có nhiều tranh chấp với hoàng cữu cữu của nàng nhưng suy cho cùng nàng cũng chẳng phải con cháu Triệu gia, để nàng với gánh cái tên “kẻ thù” này có chút quá đáng.

Hơn nữa, hiện nay vật đổi sao dời, trong triều cũng không thiếu những gia tộc làm quan hai triều, thuận lợi hầu hạ hai chủ trước sau, thông thường đều là cảm ân trong lòng. Nếu như ai cũng so đo như thế này, cháu gái bên ngoại của hoàng đế này chẳng nhẽ biến thành “kẻ thù” của nửa cái thành Biện Kinh?

Từ “kẻ thù” này không thể tính như thế được, chắc chắn phải có nội tình khác bên trong.

Hoắc Thư Nghi bị Thẩm Lệnh Trăn hỏi, nghẹn giọng một lúc lâu, lắc đầu: “Không có gì, ta nói chơi với Diệu Linh thôi.”

“Có phải là nhị ca bảo ngươi không được nói cho ta hay không?”

Hoắc Thư Nghi nhíu mày, ánh mắt trốn tránh: “Không, là ta không muốn Diệu Linh có quan hệ tốt với ngươi, lừa nó mà thôi!” Nói xong dường như nàng có chút chột dạ, quay đầu sang bên kia, vội vàng rời đi.

Thẩm Lệnh Trăn vẫn chôn chân đứng ở một chỗ một lúc, sắc mặt dần dần tối sầm đi, rảo bước quay về nội viện, hỏi Kiêm Gia vừa lấy tập luyện chữ ra: “Quý ma ma đâu?”

“Bà ấy đang ở trong phòng dọn đồ, nô tỳ đi gọi cho ngài.”

Nàng xua xua tay ý bảo không cần, bản thân thì vào trong phòng, nhìn thấy Quý ma ma đang cúi lưng đang sắp xếp kệ trang trí, “Ma ma, ta muốn nói chuyện với ngươi.”

Quý ma ma vội vàng tiến lên hành lễ: “Thiếu phu nhân, ngài đã quay về rồi.”

Thẩm Lệnh Trăn hít một hơi sâu: “Quý ma ma không cần phải giấu ta.”

“Lão nô không hiểu ý của thiếu phu nhân.”

Ta vừa nghe được đại tiểu thư nói về chuyện trước kia, ma ma đừng có mà coi ta là đồ ngốc.”

Quý ma ma hoảng loạn cong người quỳ xuống: “Thiếu phu nhân bớt giận, lão nô tuyệt đối không có ý này! Chỉ là trước khi khởi hành Trưởng công chúa đã bảo lão nô phải giấu ngài chuyện này, lão nô không thể không nghe theo.”

Hiện giờ trái tim của Thẩm Lệnh hoàn toàn rơi xuống nơi sâu nhất.

Nàng ôm hy vọng cuối cùng lừa dối mình, quả thật thế mà lừa ra được chân tướng.

Nàng bước những bước phù phiếm, đi đến bên ghế, nắm lấy tay vịn ngồi xuống: “Ma ma đứng dậy nói chuyện đi, rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi nói hết ra cho ta nghe.”

Quý ma ma vẫn quỳ không động đậy, sắc mặt run rẩy: “Đại tiểu thư vẫn chưa nói cho ngài…”

Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “Ai cũng không muốn nói cho ta. Hiện tại nếu như ma ma đã thừa nhận, vậy đừng giấu ta nữa.”

Đã đến nước này rồi thì giấu diếm thật sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Quý ma ma nhắm mắt thở dài một cái, chỉ có thể nói hết chuyện của 27 năm trước ra.

Cho dù con đường này nàng đã có chuẩn bị trong trong lòng nhưng Thẩm Lệnh Trăn vẫn đờ đẫn ở trên ghế.

Nàng sững sờ nhìn Quý ma ma, nhắc gừng từng chữ nói: “Ý của ngươi là, đại ca của Lang quân bị a nương…” Nàng nói đến một nửa thì ngừng lại, nhất thời như muốn nghẹt thở, trước mắt không có một tia sáng, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, “A nương…”

Quý ma ma quỳ trên mặt đất, mặt lộ ra không nỡ: “Thiếu phu nhân, từ nhỏ ngài đã lớn lên bên Trưởng công chúa, chắc hẳn cũng biết Trưởng công chúa tuyệt đối không lạm sát người vô tội. Năm đó bà vốn cật lực chủ trương khuyên đầu hàng, kiến nghị Thánh thượng cách thức dùng binh không máu đao khiến cho bốn phía quy thuận. Lúc đó vì giặc ngoại xâm mà Hoắc Tiết sử dẫn bảy phần quân Hoắc gia chạy ra tiền tuyến, Trưởng công chúa mới 18 tuổi, vừa kính trọng vừa thương tiếc cho vị tướng môn trong lòng có thiên hạ, làm sao có thể nước đυ.c béo cò, đuổi cùng gϊếŧ tận ba phần còn lại quân Hoắc gia chứ.”

“Cho dù ngài không tin Trưởng công chúa nhưng ngài có thể phân tích kỹ càng cục diện lúc đó. Lúc ấy Hoắc Tiết sử mang quân chống lại giặc ngoại xâm, lựa chọn lúc mấu chốt gϊếŧ quân đội và con trai còn ở trong đô thành, thì có lợi ích gì với Thánh thượng? Hơn nữa Hoắc Tiết sử vì nỗi đau mất con mà từ bỏ thủ ở biên ải, quay đầu gϊếŧ đến đô thành, đối mặt với việc người Tây Khương đồng thời xông đến với quân Hoắc gia, Thánh thượng sao có thể ngồi lên Hoàng vị? Cho dù là Thánh thượng, lúc đó một lòng hy vọng giữ được chân Hoắc gia.”
« Chương TrướcChương Tiếp »