Chương 82

Nhưng một là vì đường về không có chuyện gấp, hai là trên đường đi Hoắc Lưu Hành nhận được thư của Không Thanh nói những ngày này Dư Uyển Giang đã dụ ra được những tên nội gián còn lại bị Triệu Tuấn mua chuộc, hiện tại Hoắc phủ ở Khánh Dương đã sạch sẽ rồi, do đó bèn bảo Kinh Mặc hơi giảm tốc độ lại, tránh việc Thẩm Lệnh Trăn bị mệt.

Chỉ là Thẩm Lệnh Trăn buồn rầu trong lòng, thân thể có thoải mái cũng chẳng có tác dụng gì. Đường về lần này nếu như không cần, dường như nàng không nói với Hoắc Lưu Hành một lời nào.

Tất nhiên Hoắc Lưu Hành muốn trêu chọc cho nàng vui vẻ thế nhưng vẫn chưa giải được khúc mắc then chốt kia, dỗ dành nàng như thế nào cũng chẳng giúp được gì.

Sáng sớm ba ngày hôm sau, hai người theo đường cũ đến Thẩm trạch của Khánh Dương, sau đó mới quay về Hoắc phủ.

Không ngờ rằng giờ này Dư Uyển Giang và Hoắc Thư Nghi đều không có ở trong phủ, ngược lại lại là Hoắc Diệu Linh ra ngoài đón hai người họ, vui mừng hò reo nói: “Nhị ca, nhị tẩu, cuối cùng hai người cũng quay trở về rồi! A nương không cho muội ra khỏi phủ tìm hai người, mấy ngày này muội cảm thấy vô cùng buồn chán!”

Tất nhiên Dư Uyển Giang không thể nói nơi hai người thật sự đi cho một cô bé còn nhỏ tuổi được cho nên Hoắc Diệu Linh vẫn cho rằng hai người vẫn đang ở trong Thẩm trạch.

Trong lòng Thẩm Lệnh Trăn vẫn không vui, nhưng nàng không thể tức giận với một cô bé Hoắc gia hiển nhiên không hiểu chuyện gì, cười hỏi: “Những ngày tỷ không có ở đây muội có đọc sách luyện chữ tử tế không vậy?”

“Có ạ, tẩu tẩu! Muội đã luyện một quyển luyện chữ cực dày, đợi tỷ quay về khen muội này!” Cô bé khoa trương tạo dáng, lại ngẩng đầu nhìn trán của Thẩm Lệnh Trăn, “Tẩu tẩu, vết thương của tỷ đã khỏi chưa? Còn đau không?”

“Đã hết đau từ lâu rồi, thêm mấy ngày nữa sẽ không còn sẹo.”

Hoắc Lưu Hành nhìn cuối cùng Thẩm Lệnh Trăn cũng đã mỉm cười, cố ý không nói thêm lời nào phá hoại bầu không khí, yên lặng lăn xe lăn về viện của mình.

Rõ ràng Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang giận hắn nhưng nhìn thấy hắn lại quay trở về cái xe lăn gông cùm xiềng xích giày vò bản thân như thế, nhìn thấy hắn cô đơn rời đi, trái tim nàng nghẹn lại khó hiểu, có cảm giác khó chịu không thoải mái không thể nói ra.

Hoắc Diệu Linh nhìn nàng nhìn theo bóng lưng của Hoắc Lưu Hành, cẩn thận kéo tay áo của nàng: “Tẩu tẩu, tỷ và nhị ca cãi nhau sao?”

Nàng thu lại ánh mắt, lắc đầu.

Hoắc Lưu Hành thở dài: “Tẩu tẩu, thật ra tỷ không vui cũng đúng. A tỷ đúng là quá phận quá rồi, hôm đó sau khi tỷ tức giận rời đi, muội cũng cã nhau một trận với a tỷ. Tẩu tẩu yên tâm, từ giờ trở đi nếu như a tỷ còn bắt nạt tỷ muội chắc chắn sẽ giúp tỷ!” Cô bé nghĩ nghĩ, lại nói, “A, nếu như nhị ca bắt nạt tỷ, muội cũng không sợ, muội chắc chắn sẽ đứng về phía tỷ!”

Bởi vì trận mưa đá đó, Hoắc Diệu Linh hoàn toàn “hướng về” Thẩm Lệnh Trăn rồi.

Nhắc đến trưởng tỷ, Thẩm Lệnh Trăn đang định hỏi sáng nay Dư Uyển Giang và Hoắc Thư Nghi đã đi đâu, đột nhiên nhìn thấy ý cười cô bé ngưng đọng, mắt nhìn về cửa phủ, lộ ra biểu cảm khϊếp đảm.

Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt quay đầu lại nhìn, thấy Hoắc Thư Nghi đang xách hai thùng gỗ đứng ở đó, dường như những lời lúc nãy của Hoắc Diệu Linh nàng đều nghe thấy hết.

Hoắc Thư Nghi vừa ở bên ngoài về.

Bởi vì ảnh hưởng của mưa đá, dân tị nạn xung quanh từng tốp từng tốp vào thành. Mấy ngày gần đây, ngày nào nàng với mẫu thân cũng ra ngoài phát cháo, giúp đỡ những người dân không có cơm ăn.

Hoắc Diệu Linh ngượng ngùng gọi: “A tỷ…”

Hoắc Thư Nghi mạnh mẽ đặt hai thùng cháo xuống, rảo bước về phía trước, kéo cô bé đi: “Muội đi theo ta.”

Thẩm Lệnh Trăn ngượng ngùng đứng nguyên một chỗ, trong lòng nghĩ lần này thảo nào Hoắc Thư Nghi tức giận.

Suy cho cùng màn diễn bất hoà đó chỉ là nàng diễn vì phối hợp Hoắc Lưu Hành thuận lợi rời khỏi thành thuận lời, nàng cũng là có nỗi khổ không nói, không thể giải thích được với muội muội.

Hiện giờ Thẩm Lệnh Trăn cũng chẳng ôm hy vọng to lớn gì với những ngày ở Hoắc phủ nữa rồi, cảm thấy không ngạc nhiên gì chuẩn bị quay về nội viện, quay mũi giày định đi nhưng đột nhiên dừng lại.

Từ trước đến nay Hoắc Thư Nghi luôn ghét nàng, biểu hiện luôn thẳng thắn hơn so với người khác. Hiện giờ nghĩ lại, giải thích lúc đầu của Hoắc Lưu Hành về chuyện này thật ra vô cùng mơ hồ.

Trải qua chuyến đi lần này, mối nghi ngờ trong lòng nàng với Hoắc gia càng ngày càng lớn, dường như có thể khẳng định rằng đằng sau chắc chắn có một bí mật gì đó.

Nếu như tất cả mọi người đều đã giấu nàng, chi bằng nàng sẽ nghe ngóng từ phía Hoắc Thư Nghi không thể giấu chuyện gì.

Thẩm Lệnh Trăn quyết định như vậy, tách Kiêm Gia ra: “Ngươi đi đến phòng ta lấy một ít tập luyện chữ, ta cho Diệu Linh.”