“Ngươi thật sự muốn một mình ôm hết chuyện này?”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “Đêm nay vốn là ta chủ động xin tha thứ thay Tiết gia, nếu như có chuyện gì xảy ra vẫn nên do ta chịu trách nhiệm mọi chuyện. Ta sẵn sàng lập tức viết giấy, đến hôm đó Hoàng cữu cữu có thể kiểm chứng.
“Chuyện này tạm thời cứ bàn như thế đi, không cần viết giấy nữa.” Hoắc Khởi lắc đầu, nhìn Hoắc Lưu Hành, “Trời sắp sáng rồi, Lưu Hành, hai đứa đi nghỉ ngơi đi.”
Hoắc Lưu Hành cúi đầu cáo lui, dẫn Thẩm Lệnh Trăn về tam hợp viện nàng nghỉ chân trước đó,
Lần đi đi lại lại về cũng đã đến gần giờ Mão. Vào trong phòng, Thẩm Lệnh Trăn mệt nhọc thở dài một hơn, chỉ là trong lòng nàng vẫn vướng mắc chuyện của Tiết gia, không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại còn hỏi hắn: “Lang quân, chàng xem trong chuyện này còn có chỗ nào chưa thỏa đáng, chúng ta tìm chỗ hổng để lấp lại xem sao.”
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng: “Nàng thật sự lo lắng cho cô biểu ca của nàng.”
Thẩm Lệnh Trăn thành thật gật đầu.
Hoắc Lưu Hành thở dài: “Nàng có nhớ chuyện nàng bị bắt cóc ở Đào Hoa Cốc không?”
Nàng sửng sốt, không hiểu gì nên nói: ‘Ý của Lang quân là?”
“Nàng nghĩ mà xem tại sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, rõ ràng sau khi nàng và Tiết Giới gặp mặt kẻ địch đã tìm ra dấu vết của nàng?”
Nàng nghe hiểu ý tại ngôn ngoại của hắn, nhất thời không nghĩ đến việc tại sao hắn lại biết chuyện này, chỉ nói: “Nhưng A Giới ca ca không có khả năng sát hại ta.”
“Hắn có khả năng sát hại nàng hay không thì ta không biết. Nhưng chuyện này chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, trong Tiết gia có người đang làm việc cho một nhân vật to lớn nào đó; Thứ hai, bên người cô biểu ca của nàng có gián điệp. Nếu là trường hợp thứ nhất, hành động thông đồng địch phản nước nhà này hơn nửa là chuyện của Tiết gia, còn nếu là trường hợp thứ 2 vậy thì rõ ràng Tiết gia đã bị người khác nhìn trúng từ sớm, lần này rửa tội oan sợ rằng không dễ.”
Thẩm Lệnh Trăn nhíu màu, thừa nhận lời của hắn cũng có lý.
“Ta nói những điều này với nàng chính là mong nàng sớm chuẩn bị nhưng nếu ta đã đυ.ng tay vào chuyện này, chắc chắn sẽ làm hết mình.”
“Vậy Lang quân định khi nào đưa gián điệp về quân đội? Ta nghĩ rằng càng nhanh càng tốt.”
“Phụ thân đã cho người đi làm rồi, nàng yên tâm nghỉ ngơi một lát đi.”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, lúc sắp trèo lên giường lại phiền lòng lải nhải: “Người biết chuyện này không nhiều đúng không? Lang quân có nhắc bọn họ giữ bí mật chuyện này không?”
Hoắc Lưu Hành muốn thúc giục nàng mau ngủ đi, bất lực nói: “ Bọn họ đều là người làm việc vô cùng chắc chắn, cho dù không nhắc nhở cũng tự biết phải giữ miệng, nàng cứ yên tâm đi.”
“Ta vẫn không yên tâm.” Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu, chỉ về hướng đằng sau cửa sổ.” Lúc nãy chính là ở đây, có hai tên binh sĩ bí mật nói chuyện này mới bị bọn ta nghe thấy. Không phải là ta nói xấu gì bọn họ, thực sự là ý tứ, làm việc quá lỏng lẻo, nếu như không dặn dò hẳn hoi rất dễ xảy ra chuyện xấu.”
Ánh mắt của Hoắc Lưu Hành mịt mùng, vừa muốn mở miệng giải thích đột nhiên nhìn thấy biểu cảm Thẩm Lệnh Trăn nghiêm trọng.
Nàng hoài nghi nói: “Lang quân nói… bọn họ đều là những người làm việc chắc chắn.”
Hoắc Lưu Hành trốn tránh không trả lời: “Được rồi, ngủ đi.”
Thẩm Lệnh Trăn đột nhiên rơi vào im lặng.
Kiêm Gia nói, Đông Cốc Trại là nơi quân sự trọng điểm, vậy các tướng sĩ canh giữ nơi này vốn nên làm việc vô cùng chắc chắn như Hoắc lưu Hành nói.
Nếu đã như thế vì sao trước khi chân tướng được điều tra ra vẫn còn người bàn luận những chuyện nghiêm trọng như thế này, còn dễ dàng để nàng nghe thấy?
Nếu như thật sự ngẫu nhiên xuất hiện hai con sâu mọt, tại sao vừa nãy Hoắc Khởi lại không tỏ ra kinh ngạc, không chủ động hỏi nàng nghe được chuyện này từ ai, mà hiện giờ vì sao Hoắc Lưu Hành lại không tỏ rõ thái độ nghiêm khắc trừng phạt hạ thủ như thế.
Thẩm Lệnh Trăn đờ người nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ, lại nhớ đến bầu không khí kỳ lạ lúc nàng bước vào thư phòng Hoắc Khởi khi nãy, đột nhiên hiểu ra gì đó: “Hai binh sĩ đó cố ý để ta nghe thấy chuyện này sao?”
Hoắc Lưu Hành nặng nề thở ra một cái, dường như là mặc nhận.
Nàng ngẩn ngơ chớp mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Vốn dĩ Lang quân đã định dấu Hoàng cữu cữu không báo rồi, chỉ là lo lắng đến lúc đó bị liên lụy nên cố ý dẫn dụ ta đi đến cầu tình cho Tiết gia trước, để ta ôm lấy chuyện này?”
Hoắc Lưu Hành nhíu mày lắc đầu: “Ta cũng không bất lực đến mức để một tiểu cô nương như nàng bảo vệ cho ta, trong chuyện này ta đã chắc chắn qua được cửa Thánh thượng rồi.”
“Vậy… vậy vì sao lúc nãy…” Thẩm Lệnh Trăn càng không hiểu.
Hoắc Lưu Hành bóp lông mày, nhẹ giọng nói: “Đừng hỏi nữa được không? Ta không muốn lừa nàng.”