- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kiều Hoa Của Bá Vương
- Chương 79
Kiều Hoa Của Bá Vương
Chương 79
Hoắc Khởi gật đầu: “Đúng là có chuyện đó.”
Nhìn từ đầu đến cuối Hoắc Lưu Hành ở bên tay trái không có ý mở miệng trả lời, nàng kiên trì nói với Hoắc Khởi: “Lệnh Trăn tự biết bản thân là một nữ tử chỉ luôn ở trong khuê phòng không xứng hỏi những chuyện về chính trị, chỉ là… chỉ là chuyện lần này trọng đại, Lệnh Trăn bèn to gan hỏi Tiết gia này có phải là nhà cô biểu ca của ta?”
Hoắc Khởi gật đầu một cái.
Thẩm Lệnh Trăn lại nhìn Hoắc Lưu Hành căng mặt không nói gì, do dự nói: “Ngoài khẩu cung ra thì còn chứng cứ xác thật nào không? Trong chuyện này có thể có hiểu lầm gì không?”
Hoắc Khởi nghiêm túc nói: “Ngươi không tin Tiết gia sẽ phạm phải chuyện này sao?”
“Từ bé ta đã quen biết cô biểu ca, cực kỳ hiểu rõ tính cách, làm người của hắn. Từ trước đến nay cô phụ và cô cô của ta vẫn luôn trung thành bổn phận…” Thẩm Lệnh Trăn do dự nói, “Thật sự ta không tin bọn họ sẽ làm ra chuyện như thế này, mong Hoắc Tiết sử minh xét.”
“Ta làm Tiết sử của một địa phương, không có quyền điều tra án lớn như thế này. Ở trong chuyện này có hiểu lầm hay không, mọi nhân chứng, vật chứng sẽ được chuyển giao đến Biện Kinh, sau đó sẽ do Thánh thượng tự mình xét thẩm.”
Thẩm Lệnh Trăn căng thẳng nói: “Chuyện này đã đến bước bắt buộc phải kinh động đến Hoàng cữu cữu rồi sao?”
“Người làm thần tử nên trung quân thủ pháp(1), chuyện nghiêm trọng như vậy sao có thể giấu được? Ý của ngươi là mong ta chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, bao che tội phạm sao?”
Hoắc Khởi vốn có thái độ uy nghiêm không tức, một câu “bao che tội phạm” u ám đã khiến Thẩm Lệnh Trăn hoảng sợ thẳng người, quỳ xuống nói: “Lệnh Trăn lỡ lời.”
Sắc mặt của Hoắc Lưu Hành ở bên cạnh đột nhiên trở nên hòa hoãn, hắn nhìn lên phía trên.
Hoắc Khởi hất cầm ý bảo hắn rời đi.
Hoắc Lưu Hành đứng dậy đỡ nàng: “Lỡ lời kín đáo không sao, bên cạnh cũng không có ai, đứng dậy đi.”
Thẩm Lệnh Trăn kinh hồn bạt vía nhìn hắn, sau đó tự nhận ra rằng, đúng rồi thật sự nàng nhất thời sốt ruột nói ra lời đại nghịch bất đạo nhưng ở đây còn có một người phạm tội khi quân bao nhiêu năm cơ mà, rõ ràng ai cũng không tốt hơn ai.
Hoắc Lưu Hành chắp tay với Hoắc Khởi: “Phụ thân, những lời của Lệnh Trăn cũng không hoàn toàn không có lý, con nghĩ chuyện nàng không cần đến mức kinh động đến Thánh thượng. Hơn nữa, hiện tại cho dù là khẩu cung hay vật chứng đều khó phân biệt thật giả. Lần này nhân lúc trong nước có thiên tai, Tây Khương đã lợi dụng dân tị nạn thường xuyên đến quấy nhiễu cửa khẩu chúng ta, chắc chắn mọi ý đồ vô cùng lớn. Lúc này chúng ta đưa gián điệp đến Biện Kinh, cho dù trên đường có cẩn trọng nghiêm ngặt như thế nào cũng khó tránh khỏi đánh rắn động cỏ. Chi bằng chúng ta nghĩ ra kế phản gián, đưa tên gián điệp này quay lại quân đội, khéo léo lợi dụng, một là có thể tra rõ hơn người sai khiến đằng sau là ai, đồng thời tránh được việc trách lầm trung thần, hai là có cơ hội đại phá Tây Khương. Đợi chuyện có kết quả rồi bẩm báo mọi chuyện cho Thánh thượng cũng không hẳn là không thể.”
Thẩm Lệnh Trăn ở bên cạnh liều mạng gật đầu.
Hoắc Khởi nhìn nàng, hỏi Hoắc Lưu Hành: “Nếu như phản gián thất bại thì con định làm như thế nào? Hoặc là sau khi phản gián thành công, chứng minh người sai khiến thật sự là Tiết gia, Thánh thượng không thông cảm nỗi khổ tâm con giấu chuyện này, gán cho Hoắc gia ta cái tội giấu trên một tay che trời, thích việc lớn hám công lớn thì con định thế nào?”
Thẩm Lệnh Trăn cẩn thận chen vào: “… Nếu như bẩm báo chuyện này lên trước nhưng nói rõ của Hoàng cữu cữu rằng Tiết gia có khả năng bị oan, Mong Hoàng cữu cữu kiên nhẫn đợi điều tra rõ chân tướng?”
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Nàng cho rằng Tiết gia trong sạch, về sau nhất định sẽ bắt được chủ mưu thật sự nhưng Thánh thượng chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy. Cho dù nàng đã nói rõ với Thánh thượng rồi nhưng trong lòng ông không thể không có khúc mắc, khi bị nghi ngờ thông đồng với địch, chắc chắn ông sẽ có cái nhìn khác với Tiết gia. Nếu nàng muốn ngăn khả năng gặp nạn của Tiết gia vô tội, hiện tại chỉ có thể bắt buộc phải giấu chuyện này.
“Nhưng ta không muốn Lang quân vì chuyện này mà gặp phải khó khăn!” Thẩm Lệnh Trăn buột miệng nói ra.
Hoắc Khởi híp mắt nhìn nàng.
Thẩm Lệnh Trăn nghĩ, mím môi nói: “Hay là như thế này… Nếu như đến lúc đó Hoàng cữu cữu truy cứu đến cùng, Hoắc Tiết sử cứ nói rằng đó là chủ ý của ta, nói ta tam quỳ cửu khấu(2), một khóc hai náo ba thắt cổ cầu ngài, ngài không có cách nào chỉ có thể đồng ý với ta. Hoàng cữu cữu biết ta thân thiết với Tiết Giới ca ca, chắc là sẽ hiểu cho lý do này. Nếu như ông vẫn không hết giận thì ta sẽ mời mẫu thân ra mặt, ngài thấy thế nào?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kiều Hoa Của Bá Vương
- Chương 79