Hoắc Lưu Hành ngồi xuống đối diện ông, nhìn sắc mặt tái nhợt của ông nhíu mày nói: “Cha bị thương cũng không nhẹ, cứ đi nghỉ ngơi trước là được rồi việc gì phải thắp đèn đợi con.”
Hoắc Khởi xua xua tay ý bảo không sao: “Chỉ là bị gãy hai cái xương sườn mà thôi, không phải lo lắng.”
Hoắc Lưu Hành càng nhíu chặt mày: Hơn mười cuộc bạo loạn trước kia đều dẹp vô cùng thuận lợi, lần này sao người lại trúng kế?”
Hoắc Khởi đặt bút xuống, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ rõ vẻ mỏi mệt, bất lực lắc đầu nói: “Lúc đối đầu với địch, ở trong đống dân tị nạn ta nhìn thấy một người trung niên rất giống một đứa trẻ trong quân Hoắc gia xưa.”
“Người trung niên? Đứa trẻ?” Hoắc Lưu Hành sửng sốt bởi xưng hô hỗn loạn.
Dường như Hoắc KHởi đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới trả lời: “Ừ, là một đứa bé mồ côi năm đó ta nhặt được ở biên ải, bằng tuổi với đại ca con, tình cảm nồng hậu, tình như thủ túc nên ta cũng gọi nó một tiếng “con”. Nếu như hiện giờ vẫn còn sống thì cũng là trung niên rồi. Chỉ là 27 năm trước nó đã chết cùng với đại ca con, làm gì còn có hiện giờ. Là ta bị hoa mắt, nhất thời nhớ thới đại ca con, không chú ý mới bị địch lợi dụng sơ hở.”
Nghe thấy câu chuyện cũ, Hoắc Lưu Hành nhất thời không nói gì.
Hoắc Khởi nhìn thấy hắn, cười: “Sao? Khó xử rồi à?”
Hoắc Lưu Hành lắc đầu.
Hoắc Khởi thở dài: “Lưu Hành, có một số chuyện ta đã thể hiểu thái độ rồi. Hiện giờ ta nói rõ ràng lại với con một lần nữa. Năm đó Trấn Quốc Trưởng công chúa phất lên cờ hiệu “khuyên đầu hàng” lừa quân Hoắc gia ta tự rơi vào lưới, tiêu diệt đến cùng đại ca con. Hiện giờ con gái của bà ta lại gả đến Hoắc gia, chỉ cần ta còn sống một ngày thì ta vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận người con dâu này.”
“Con không cần phải giấu ta, con mang đứa bé Thẩm gia này đến Đông Cốc Trại có ý gì, người làm cha như ta rõ mười mươi. Trong thư trước đó con đã nói với ta, nàng chẳng đe doạ được gì đến con, ngược lại còn giúp đỡ con mọi chỗ. Những thứ này rốt cuộc là thật hay là giả, ta không thể nghe từ phía một mình con được, bắt buộc phải tự mình kiểm nghiệm mới tính. Nếu như nàng thật sự trong sáng thiện lương, mặc dù ta không thể chấp nhận nàng nhưng cũng sẽ không hại gì đến nàng. Nhưng nếu như nàng có dao động hay hơi không trung thành với con, với Hoắc gia, Lưu Hành, ta xử lý một người biết quá nhiều bí mật như thế nào, con cũng đã biết trong lòng rồi.”
“Người muốn kiểm chứng như thế nào?” Thấy ông im lặng nói nói, Hoắc Lưu Hành đứng dậy, hắn vén áo quỳ xuống, “Phụ thân, con biết bây giờ con có tình cảm với nàng là một hành động bất hiếu nhưng con đảm bảo với người, con đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo quay trở về triều đình Biện Kinh, nàng chỉ là một nữ tử sống trong khuê phòng thật sự không làm hỏng được đại cục. Mấy ngày này nàng theo con khổ cực vô cùng, thật sự cũng không dễ dàng gì, cho dù người có muốn kiểm chứng có thể tạm thời hoãn lại không?”
“Lưu Hành,” Hoắc Khởi đứng dậy, đi đến trước mặt hắn nâng hắn dậy, “Con vẫn không biết tên gián điệp ở Định Biên Quân đã thú nhận là ai.”
Hoắc Lưu Hành nhíu mày.
“Là Tiết gia, tên đó thú nhận là Tiết gia.” Hoắc Khởi nhìn hắn chằm chằm, “Cho dù rốt cuộc là thật sự hay là giả thú nhân, ta bắt buộc phải dùng chuyện này thử xem thái độ của đứa bé Thẩm gia đó.”
Hoắc Khởi vừa dứt lời, một binh sĩ chạy vào báo tin rằng Thảm Lệnh Trăn sai người hầu bên người hỏi lính canh gác hướng đi của Hoắc Lưu Hành, nói rằng nàng có việc gấp cần tìm hắn.
Hoắc Lưu Hành nhíu mày nhìn Hoắc Khởi, đại khái đã đoán được tình hình.
Hoắc Khởi gật đầu, xoay người vừa mặc áo giáp vừa nói: “Dẫn nàng đến thư phòng bên cạnh.”
Binh sĩ vâng lệnh rời đi. Hoắc Lưu Hành và Hoắc Khởi cũng di chuyển đến phòng bên cạnh.
Hai nén hương trôi qua, Thẩm Lệnh Trăn cùng với Kiêm Gia vội vàng đi đến. Vừa nhìn người mặc áo giáp vàng, trông vô cùng lạnh lùng đứng ở trên, cùng với ánh mắt của Hoắc Lưu Hành ở dưới, nàng đã xác nhận được thân phận của đối phương, tiến lên hành lễ: “Lệnh Trăn bái kiến…” Nàng dừng lại một chút ở chỗ xưng hô, bởi vì không khí rõ ràng không nồng nhiệt lắm bèn chọn cách gọi xa cách: “Hoắc Tiết sử.”
Hoắc Khởi gật đầu: “Ngồi đi, nghe nói ngươi có việc tìm Lưu Hành.”
Thẩm Lệnh Trăn ngồi ở vị trí phía dưới. Nàng vừa ngồi xuống, bốn phía im lìm, chỉ còn lại tiếng nổ tanh tách của ngọn đuốc đang cháy bên ngoài cửa.
Nàng vô cùng sốt ruột đến đây tìm Hoắc Lưu Hành hỏi chuyện của Tiết gia nhưng thật sự đến lúc này nàng lại có chút bồn chồn như ngồi trên đống lửa, không tự nhiên nói: “ Là thế này… Lúc nãy ta nghe binh sĩ đi tuần trong viện nói rằng Hoắc Tiết sử đã bắt được tên gián điệp thông đồng với địch phản nước nhà, tên gián điệp đó nói bản thân bị Tiết gia ở Biện Kinh sai khiến…”