Trùng hợp đúng lúc này Kinh Mặc gõ cửa phòng nói: “Lang quân, có tin tức truyền đến từ Đông Cốc Trại, Chủ quân hy vọng ngài nhanh chóng qua đó.”
Hoắc Lưu Hành đang nóng rực khắp người giống như bị một chậu nước lạnh dội tắt, hắn rũ mắt, nói với Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang lưỡng lự ở chỗ cũ: “Không có gì, những chuyện này để sau hẵng nói đi.”
Kinh Mặc đưa ít tiền cho mấy hộ săn “thong dong về muộn”, sắp xếp xe ngựa.
Sau khi ăn vội ăn vàng bữa cơm, bốn người lại lên đường đi đến Đông Cốc Trại.
Bởi vì nhiều ngày mệt mỏi, sau khi vào xe ngựa Hoắc Lưu Hành nhắm mắt dưỡng thần. Thẩm Lệnh Trăn ngồi bên cạnh hắn, bởi vì sự thân mật lúc nãy mà thất thần suốt đường đi, mãi đến khi quá buồn ngủ mới nặng nề thϊếp đi.
Sau hai canh giờ nàng tỉnh lại trên bờ vai hắn, ngẩng mắt lên, hai mắt nàng đối với ánh mắt thận trọng, hơn nữa dường như đang suy nghĩ của hắn.
Xe ngựa đã dừng hắn, hình như hắn đang định gọi nàng dậy.
Thẩm Lệnh Trăn vội vàng ngồi thẳng dậy: “Đầu ta có nặng không? Đè lên Lang quân rồi sao?”
“Không. Chúng ta đã đến Đông Cốc Trại rồi. Giờ là giờ Dần, ta sai Kinh Mặc đi sắp xếp chỗ cho nàng và Kiêm Gia nghỉ chân, nàng ngủ một giấc cho ngon.”
“Vậy Lang quân thì sao?”
“Ta không cần phải đi cùng Lang quân sao?”
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Không cần vội, sáng mai cũng được.” Hắn nghĩ một lát rồi lại nói, “Phụ thân ta tung hoành sa trường nhiều năm, vốn cũng đối xử với người khác lạnh nhạt, có lẽ sẽ không quá nhiệt tình với nàng, Nếu như nàng cảm thấy ông xa cách với nàng, không cần nghĩ lăng nhăng mình đã làm sai gì, biết chưa?”
Từ thái độ lúc này của Hoắc Lưu Hành Thẩm lệnh Trăn đã cảm thấy có gì đó không bình thường, muốn nói gì đó ngược lại cũng không nói được là vì sao, chỉ gật đầu ý đã hiểu: “Ta nhớ rồi, vậy ta đi đến chỗ ở trước.”
Nàng xuống xe trước, dựa vào những bó đuốc được đốt sáng đỏ bên đường nhìn rõ, thực ra cái gọi là Đông Cốc Trại chính là một dãy núi. Trong dãy núi này những toà tháp và những ngôi nhà được xây dựng cao thấp, sừng sững nửa khuất nửa hiện giữa rừng cây xanh tốt.
Chỗ bọn họ hiện giờ chính là lưng chừng núi, nhìn lên trên cao hơn nữa chính là cảnh mây mù.
Thẩm Lệnh Trăn đi theo Kinh Mặc và một tam hợp viện, còn chưa bước vào trong cửa viện nàng đã cảm nhận được sự xơ xác tiêu điều, thật sự ép người khác phải cúi đầu.
Chỗ này đáng lẽ không có viện chuyên dành cho nữ quyến, ngay cả nơi bố trí nàng đều có cơ giáp cùng binh lính vũ trang canh giữ, năm bước một trạm gác, mười bước sẽ có người cầm đuốc đi tới đi lui tuần tra.
Thẩm Lệnh Trăn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, đừng nói là nhìn ngang nhìn dọc đến thở mạnh nàng cũng không dám thở
Vào trong phòng ngủ, bốn phía không có ai nàng mới nhỏ giọng cảm khái với Kiêm Gia: “Nơi này thật đáng sợ…”
Kiêm Gia an ủi nàng: “Càng về phía Bắc Định Biên Quân canh giữ càng chặt. Dù sao trước đó Thành Bạch Báo cũng gần với Khánh Châu, vẫn chưa đến nỗi có dàn trận như thế này, nhưng trại Đông Cốc nên giữ vững nó cũng là đương nhiên.”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, nhìn thấy tốt xấu gì nơi đây cũng sạch sẽ thoải mái hơn cái túp lều rách nát kia, sự an toàn cũng được đảm bảo, ngược lại cũng không khó tính gì nữa, dưới sự hầu hạ của Kiêm Gia nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, nhân lúc trời vẫn chưa sáng ngủ thêm một giác.
Chỉ là không ngờ tới nàng vừa mới nằng xuống thì nghe thấy tiếng người xì xào truyền đến ngoài cửa sổ, hình như là hai binh sĩ đi tuần đến gần đây đang nói chuyện.
Kiêm Giang đang định đi đến đói bảo bọn họ đừng nói nữa để cho Thẩm Lệnh Trăn nghỉ ngơi thì nghe thấy một trong hai người mở miệng nói: “Ngươi nghe gì chưa? Tên gián điệp vừa mới bị bắt về đã khai rồi nói là mình do Tiết gia của Biện Kinh chỉ đạo.”
Người còn lại lập tức tiếp lời: “Cảm đây chính là tội lớn thông đồng với địch phản nước nhà, lại một nhà xẻ đàn tan nghé…”(1)
Kiêm Gia dừng lại, Thẩm Lệnh Trăn cũng đột ngột mở mắt ra nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của nàng.
Biện Kinh có mấy Tiết gia nàng không đảm bảo. Trừ nhà có Tiết giới cô biểu ca thanh mai trúc mã của nàng ra làm gì còn Tiết gia nào có thể dùng cụm “xẻ đàn tan nghé” này…?
Thẩm Lệnh Trăn thở gấp, lập tức ngồi phắt dậy.
Bên còn lại, sau khi Thẩm Lệnh Trăn rời đi, hắn lại lên xe ngựa đi thêm một đoạn, vào một tam hợp viện khác có kết cấu tương tự.
Trong viện đèn đuốc sáng trưng, một người đang mặc trung y dựa vào bàn viết chữ.
Đó là phụ thân của Hoắc Lưu Hành, Hoắc Khởi.
Hoắc Lưu Hành đã đắp thuốc, chân đau tạm thời đỡ, đủ có thể đi bình thường. Hắn rảo bước đi vào, cúi đầu nói: “Phụ thân.”
Hoắc Khởi ngẩng đầu lên, nhìn hắn, vỗ vỗ ngực, ho hai cái rồi mới trả lời: “Ngồi đi.”