Chương 76

Nhưng đêm nay, ở trong cái lều cũ kỹ rách nát, trên chiếc giường ọp ẹp này, cái thời khắc mà hắn giữ lấy mặt nàng, hắn đã nhận thức rõ ràng được hắn đã có suy nghĩ đổi lấy cái gì với nàng.

Hoắc là có lẽ từ sớm hơn, khi nàng nói muốn bán đứng hắn, hắn vẫn canh cánh trong lòng như cũ, vẫn hành động như mọi ngày, không thấy phiền phức nghĩ cách vãn hồi, ngoài tính toán ra hắn đã xảy ra lòng tham với nàng.

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, vì bước ngoặt nào mà phát triển của sự việc đã đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu không thể vãn hồi?

Có lẽ là vào hôm ở bên bờ suối không tên, nàng đã nói với hắn rằng ở trước mặt nàng, hắn có thể làm chính bản thân mình, hoặc có lẽ ngay lúc nàng bộc bạch cho dù hắn không phải là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng vẫn chưa từng có suy nghĩ phản bội lại hắn.

Ở trước mặt nàng, cho dù là bị động hay chủ động hắn đều bị xé từng lớp mặt nạ, biến thành càng ngày càng khó coi, càng không chịu nổi nhưng nàng chưa từng có một khắc thật sự chạy trốn, cho dù là sợ hãi, là tức giận, cuối cùng vẫn như lúc này, càng ôm hắn chặt hơn.

Cho nên hiện tại điều này nhìn thì giống như là kết quả ngoài ý muốn nhưng thật ra từ khi bắt đầu nó đã được định trước rồi.

Hắn sống trong thù hận và máu tanh 27 năm. Trong 27 năm này, tất cả mọi người đều dạy hắn những điều xấu xa trên thế gian, dạy hắn nhìn rõ hiện thực dơ bẩn, chỉ có nàng, hết lần này đến lần khác chứng minh với hắn rằng ở trên thế gian vẫn còn nhiều sự lương thiện vô duyên vô cớ.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy khả năng khác của đời người trên người nàng. Trong khả năng đó, hắn có thể không bắt buộc lẻ loi một mình bước trên con đường mịt mù tăm tối.

Cho dù ngăn cách với hắn bởi một rãnh trời huyết hải thâm thù, làm sao có thể khiến hắn thận trọng tỉnh táo mà tránh xa một cô nương như vậy?

Liên hoàn kế, cuối cùng chính hắn lại là người bị rơi vào trong.

Hoắc Lưu Hành hít một hơi sâu, nhìn Thẩm Lệnh Trăn sau khi bị hắn hôn phớt nhẹ một cái như chuồn chuồn đậu nước, ngạc nhiên mở to miệng sững sờ, run rẩy nhắm hai mắt lại, một lần nữa hôn nàng.

Lần này, hắn dường như hung ác gặm lấy nàng, có lẽ cả thấy oán giận khi chừng mực của bản thân đã mất tất cả.

Thẩm Lệnh Trăn bị bờ môi khô ráp của hắn xoay cho cảm thấy đau đớn, phản ứng lại liều mạng đẩy hắn ra: “Ta không… không sưởi ấm cho chàng nữa…”

Hoắc Lưu Hành hình như không thích nghe lời này, chui vào trong miệng nàng, cắn một cái vào lưỡi nàng, không để cho nàng có cơ hội mở miệng nữa.

Thẩm Lệnh Trăn căng thẳng ra sức đá một cái, đá trúng cái chân đang đau nhức tái bệnh của Hoắc Lưu Hành.

Lúc này hắn mới buông nàng ra.

Nàng vội vàng nhảy xuống khỏi giường, che lấy miệng mất đi rồi lại có được của mình, vừa tức vừa sợ nhìn hắn: “Tại sao Lang quân lại cắn đầu lưỡi của ta?”

Bên ngoài Kinh Mặc vừa đi tìm thức ăn trở về lảo đảo suýt nữa vấp phải bậc cửa, phải để cho Kiêm Gia, người cũng ngạc nhiên như hắn đỡ lấy.

Hoắc Lưu Hành bị nàng đá một cái đau đớn rêи ɾỉ nhìn nàng, vẫn chưa nghĩ ra lời đáp lại đã nghe nàng tiếp tục nói một cách hết sức mới lạ: “Ta cũng không phải là yêu tinh đã tu hành ngàn năm, lưỡi của ta cũng không phải nguyên đơn, có thể giúp cho Lang quân bổ nguyên khí.

“…”

Hoắc Lưu Hành ho một cái, nghi ngờ nói: “Nàng cho rằng vừa nãy là ta muốn cắn lưỡi nàng?”

Hai tay nàng ôm trước ngược, cảnh giác nói: “Nếu không thì Lang quân cắn ta như thế là đang làm gì?”

“Ta đang…” Hắn bị chọc tức cười, “Ta đang làm gì nàng không hiểu sao?”

Thẩm Lệnh Trăn nghĩ đi nghĩ lại lắc đầu.

Hoắc Lưu Hành nhớ lại bước vừa này, nghĩ lại có phải bước đầu tiên mình quá dũng mãnh rồi mới khiến nàng hiểu lầm và tạo thành bóng ma tâm lý cho nàng.

“Ta…” Cơn lạnh lẽo từ đầu gối bắt đầu tràn đến tim, hắn lại thở dài: “Nàng không cảm thấy người nóng lên sao?”

Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, sờ sờ gò má nóng rực của mình, không có sức nói: “Hình như là có một chút.”

“Vậy thì đúng rồi, ta không cắn đầu lưỡi của nàng, chỉ là như thế có thể lấy được sự ấm áp mà thôi.”

Thẩm Lệnh Trăn thấp giọng “a”, ngượng ngùng nói: “Vậy là ta trách nhầm Lang quân rồi nhưng phương pháp đó cũng quá… quá…” Nàng càng nói mặt càng đỏ, lắp bắp không miêu tả được.

Hoắc Lưu Hành xua xua tay, biểu cảm “Bỏ đi bỏ đi”, “Nàng ra ngoài trước đi.”

Thẩm Lệnh Trăn ngượng ngùng quay đầu muốn đi, được một nửa lại bị hắn gọi lại: “Thẩm Lệnh Trăn, nàng đã từng nói nếu như ta muốn tình cảm của nàng, nàng cũng sẵn sàng nỗ lực nảy sinh tình cảm có qua có lại với ta, lời này còn được tính không?”

Nàng quay đầu lại muốn nói rằng đó là lời hứa với vị ân nhân cứu mạng lúc đầu, hiện giờ tất nhiên không thể tính với kẻ vàng thay lẫn lộn như hắn, nhưng nhìn thấy biểu cảm muốn có câu trả lời trong lúc ốm đau lúc này của hắn nàng lại không biết tại sao lại sinh ra chút do dự.