- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kiều Hoa Của Bá Vương
- Chương 75
Kiều Hoa Của Bá Vương
Chương 75
Hoắc Lưu Hành thật sự không muốn cho nàng cơ hội làm loạn, song cũng không hề dối trá. Nước của lá thuốc vừa ngấm vào trong da sẽ ngay lập tức lạnh thấu xương thấu tim, một lần mà đắp quá nhiều thật sự không thể chịu được.
Hắc lắc đầu, cắn răng nói: “Có chút lạnh, có thể chịu được, ngươi cứ tiếp tục đi.”
Thẩm Lệnh Trăn cũng từng chứng kiến tính tình của hắn kiên cường như thế nào, xương đầu gối bị đυ.ng trúng tường mà mặt hắn vẫn không biến sắc, là người cười ung dung, lúc này bị giày vò đến mặt tái xanh cả rồi. cũng không biết đau điếng người đến như thế nào.
Thảm Lệnh Trăn run tay đắp nốt chỗ thuốc nước cuối cùng, hỏi: “Trời giữa hè mà cũng lạnh như thế sao? Làm sao có thể khiến cho Lang quân bớt đau đớn?”
Dường như toàn bộ xương cốt trên người Hoắc Lưu Hành đang run rẩy. Song, hắn vẫn lắc đầu ý bảo không sao bởi vì không muốn nàng nhìn sự thất thố của hắn, nghiến chặt răng quay lưng lại.
Tim của Thẩm Lệnh Trăn thắt lại, nhìn bóng lưng của hắn do dự một lúc, hình như nàng đã quyết định làm gì đó, cởi giày trèo lên giường, ôm hắn từ đằng sau: “Như thế này có đỡ hơn không, Lang quân?”
Hoắc Lưu Hành cứng đờ người, định đẩy hai cái tay đang ôm vòng lấy lấy eo của nàng ra nhưng ngược lại lại bị nàng ôm chặt hơn.
Nàng cúi đầu nói: “Lang quân, người ta rất nóng, ngươi không cần phải khoe khoang gì, để ta làm ấm cho chàng.”
Hoắc Lưu Hành bất động yên lặng một lúc, nhắm mắt, quay người lại đối mắt với nàng, hai tay giữ lấy mặt nàng, run rẩy nói ra mấy từ: “Thật sự muốn làm ấm cho ta?”
Thẩm Lệnh Trăn bị hành động kỳ lạ bất thình lình của hắn làm cho trở nên thấp thỏm khó hiểu nhưng nàng vẫn gật đầu.
“Vậy thì làm thế này.” Hoắc Lưu Hành cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng.
Giống như một người bị lạc trong sa mạc đang tuyệt vọng thì đột nhiên tìm thấy một đoá hoa dại thấm đẫm sương mai, vừa chạm vào môi nàng, Hoắc Lưu Hành dường như lập tức rơi vào tình cảnh không có cách nào thoát ra khỏi.
Khí hàn dâng trào chảy trong cơ thể bị cái chạm nhẹ này đẩy lùi ra xa mất dạng, băng tuyết trong tưởng tượng giống như biến thành cảnh tượng mơ hồ, xung quanh nhóm lên ngọn lửa lớn cháy bừng bừng, thiêu rụi khả năng tự kiềm chế bên bờ vực sụp đổ của hắn.
Những ngày, trong giờ phút ý chí của hắn kém nhất, hắn bị một câu “Để ta sưởi ấm cho chàng” tấn công đến thất bại, bất giác buông bỏ sự thôi thúc đi đến bên bờ lý trí.
Sự cố ngoài ý muốn trên xe là không tránh khỏi bởi vì sự khoảng cách giữa nam nữ, lúc đó nhiều hơn chỉ là cảm thấy ngại ngùng chứ không phải rung động nhưng Hoắc Lưu Hành biết rõ rằng nụ hôn lúc này có chút khang khác rồi.
Đêm sau cơn mưa ở vùng sơn dã trăng mờ nhiều mây cũng đã l*иg cả con đường này lại, mọi thứ về Thẩm Lệnh Trăn trong trí nhớ của hắn.
Khoảng thời gian mới tân hôn, nàng ngoan ngoãn thuận theo, rõ ràng không chịu được khổ nhưng bởi vì phù hợp với ngụ ý đồng vợ đồng chồng đằng sau của rượu đắng Hợp Cẩn, bắt buộc phải nói với hắn “Không sợ đắng”, rõ ràng khó xử sợ hãi nhưng lại vì muốn làm tròn trách nhiệm của người vợ mà kìm nén sự thấp thỏm viên phòng cùng hắn.
Lúc đầu, hắn cảm thấy khinh thường trước sự đơn thuần “giả bộ” này của nàng, chi biết rằng Thẩm gia và Triệu gia không thể nào sinh ra một đứa trẻ có tình tính như này.
Cho đến đêm ở quán trà gặp nguy hiểm đó, nàng chỉ là thân nữ tử yếu đuối vì hắn mà liều mình, không tiếc thân mà nhảy xuống cái hồ sâu không thấy đáy kia.
Ban đầu lập trường của hắn với nàng chính là khó đoán, từ nhận định nàng là kẻ địch được phái từ Biện Kinh tới đến hoài nghi bản thân đã trách lầm nàng.
Cứ thế mà dao động cho đến khi nghe nàng kể về ân nhân cứu mạng của mình hắn mới hiểu được tất cả nguyên do đằng sau mọi hành động trước kia của nàng. Khi thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng vì những ngôn từ thăm dò xa cách của hắn, nói tuyệt đối không sợ bị tội khi quân của hắn liên luỵ đến, hắn dần dần gạt bỏ đi những nghi ngờ, những thành kiến của mình về nàng.
Về sau, vì muốn che đậy chân tướng râu ông nọ cắm cằm bà kia, hắn đã cố ý trêu chọc nàng một cách thâm tình nhưng đổi lại lại là sự chân thành bằng cả trái tim và lời hứa phải báo ơn cho ân nhân cứu mạng của nàng.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy áy náy với nàng, có chút cảm thông với nàng. Sau đó vừa cảm thấy ghét bỏ nàng vì mỹ nhân kế kia, lại đồng cảm với nàng rằng nàng vô tội trở thành vật hy sinh cho trò chơi chính trị, cuối cùng quyết định tìm một điểm cân bằng không phá vỡ đại cục giữa chữ hiếu và nàng.
Cho đến lúc đó, mọi thứ dường như vẫn nằm ở trong tay hắn.
Cho dù hắn bắt đầu thật tâm thật ý đối xử với nàng, cũng tự nhận rằng hơn nhiều là đến từ trách nhiệm của người chồng đối với vợ mình, đến từ một người đàn ông vẫn còn lương tâm nên đối xử tốt với một cô nương trái tim vẫn luôn hướng về hắn, là vì báo đáp những gì mà nàng đã bỏ ra mà không phải đổi lấy cái gì từ nàng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kiều Hoa Của Bá Vương
- Chương 75