Kết quả vừa định tiếp tục lau cho hắn thì nàng lại phát hiện người của Hoắc Lưu Hành nóng hầm hập, giống như đang tự bản thân mình hấp khô vậy.
Nàng nhìn nói: “Lang quân sốt sao?” Sau đó thúc giục bên ngoài xe, “Kiêm Gia, đã tìm thấy chỗ nghỉ chân chưa?”
“Thiếu phu nhân, hình như phía trước có mấy hộ săn đang chuẩn bị qua đó.”
Thẩm Lệnh Trăn yên tâm, khép cổ áo lại cho Hoắc Lưu Hành, lại lo lắng lau trán của hắn: “Lang quân chống đỡ thêm chút nữa, chúng ta đến ngay thôi.”
Lúc xe ngựa dừng lại ở bên đường, Kinh Mặc lại khiêng Hoắc Lưu Hành lên, Kiêm Gia lại ở trước dò đường, mang theo một thanh kiếm đi đến hai túp lều ở phía trước.
Không ngờ rằng ở ngoài hỏi một lúc lâu lại không hề nghe thấy có tiếng đáp lại ở bên trong, đẩy cửa vào nhìn, cả hai túp lều đều không có ai.
Kinh mặc nói: “Có lẽ là hộ săn đi săn chưa về, trước tiên cứ vào tránh đã, dùng cái gì đến lúc đó tra bọn họ theo giá. Hộ săn ở đây đều có tấm lòng hiệp nghĩa, sẽ không có gì đâu.”
Kiêm Gia gật đầu, sau khi đi vào thì mò tìm thắp sáng ngọn đèn dầu.
Thẩm Lệnh Trăn đi theo vào, nhìn xung quanh, thấy trong lều mọi thứ sắp đặt đơn sơ, chỉ có một cái giường và một cái tủ cùng với vài cây thịt hun khói được treo trên cây mây nhưng may là tất cả đều sạch sẽ, không bụi bặm.
Thấy Kinh Mặc đặt Hoắc Lưu Hành lên trên giường, nàng vội vàng lên trước giúp đỡ cởi giày cho hắn.
Kinh Mặc đang định nhường vị trí cho nàng làm nhưng đột nhiên cảm thấy cổ tay bị người khác véo một cái. Hắn cúi đầu nhìn, sắc mặt của Hoắc Lưu Hành đau đớn, dường như đã xảy ra chuyện gì đó bất bình thường.
Kinh Mặc nghiêng mình, lập tức chặn hắn lại.
Cảnh ngày hôm nay thực chất chính là nửa sau của liên hoàn kế hôm trước bọn họ nghĩ ra. Nhìn thấy Thẩm Lệnh Trăn lanh lợi hiểu chuyện như vậy, lần nào cũng phá được kế của bọn họ. Bọn họ kiên định cho rằng những thứ giả thì không lừa được nàng, chỉ có nửa thật nửa giả mới có thể có thể lừa dối.
Cho nên Hoắc Lưu Hành vì ngày mưa đau chân là thật, mang theo Thẩm Lệnh Trăn chuyển đến chận địa khác cũng là thật, chỉ là chẳng qua vốn dĩ là tự mình đi đến khách điếm của thành Bạch Báo đón nàng nhưng lại truyền tin “không có tin tức”. Cho nên sao đó tất cả đường, cơ hội, bao gồm cả hai túp lều đều đã được sắp xếp thoả đáng.
Nhìn thấy đến lúc này mọi chuyện đều tiến triển vô cùng thuận lợi, muốn có được sự đồng cảm cũng đã có được, muốn có được sự chăm sóc cũng có, có lẽ khoảng cách đến lúc Thẩm Lệnh Trăn mềm lòng tha thứ cho Hoắc lưu Hành cũng không còn xa nữa nhưng Kinh Mặc nhìn thấy hình như Lang quân lại nghĩ ra trò gì đó.
Hắn điềm tĩnh quay đầu nói với Thẩm Lệnh Trăn: “Thiếu phu nhân, trước tiên ngài cứ sang lều bên cạnh dọn dẹp một chút, bên này đã có tiểu nhân.”
Thẩm Lệnh Trăn xuống xe hai hồi, mưa cũng đã ngừng, người cũng không bị ướt nhưng giày và áo chuồng đều ướt sũng cả rồi, mắt thấy dính nhớp nháp, thật sự không quá thoải mái,
Nàng còn muốn nói thêm gì đó đã bị Kiêm Gia thẳng thừng nửa dắt nửa lôi đi mất.
Kinh Mặc giả vờ làm động tác cởi nốt bộ áo giáp phía dưới giúp Hoắc lưu Hành.
Đợi hai người đi mất không thấy bóng, Hoắc Lưu Hành “hôn mê bất tỉnh” lập tức mở hai mắt ra.
Kinh Mặc đang muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, mạnh mẽ nhìn tình hình dưới thắt quần của hắn một vòng, ngạc nhiên kinh hãi, hai mắt giao lưu với hắn: “Lang quân, đây là...”
Hoắc Lưu Hành gật gật đầu, đau đầu ôm trán, liếʍ răng hàm, bản thân cũng có chút khó tin.
Từ trước đến nay năng lực tự chủ của hắn cực kỳ mạnh, thậm chí hắn còn coi Thẩm Lẹnh Trăn như một nha đầu chưa lớn hết, dù cho là một tháng trước mấy lần ngủ cùng giường với nàng cũng chưa từng có bất kì một dao động nào.
Nhưng hôm nay không ngờ rằng không có chút phòng bị nào, thật sự bị sự sờ mó vô ý thức cứ nàng gây ra thế này.
Nhưng nghĩ kĩ lại mặc dù chuyện này là ngoài ý muốn nhưng cũng có lý.
Hắn niệm kinh đến thanh tâm quả dục nhưng suy cho cùng cũng là một nam nhân thành niên khí huyết thịnh vượng, làm sao ở dưới tình cảnh như thế này mà hắn có thể kiên định thờ ơ được chứ.
Hoắc Lưu Hành không nói gì hít một hơi thật sâu, giảm với sự hỗn loạn dâng lên từ lâu mà không hề giảm trong lòng hắn. Mà lúc này Thẩm Lệnh Trăn ở lều bên cạnh cũng không được thoải mái.
Lúc Kiêm Gia thay quần áo cho nàng đυ.ng phải ngực, không ngờ nàng thế mà co rúm lại như một con thỏ sợ hãi.
“Thiếu phu nhân, ngài sao vậy?”
Trước mặt Kiêm Gia, Thẩm Lệnh Trăn cũng không có gì xấu hổ, trực tiếp nói: “Vừa nãy không cẩn thận vì đầu của Lang quân đập vào đây. Hiện giờ vẫn còn đau, có phải là ta bị đập hỏng rồi không?”