- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kiều Hoa Của Bá Vương
- Chương 71
Kiều Hoa Của Bá Vương
Chương 71
Hắn hoảng loạn cúi đầu nói “Vâng”, lập tức chuyển hướng ở lối rẽ.
Lại một nén hương nữa trôi qua, trời dần ngớt mưa. Lúc xe ngựa đi vào một khe núi, Thẩm Lệnh Trăn đoán rằng có lẽ đến gần rồi bèn ló ra ngoài cửa sổ xe nhìn ra ngoài quan sát.
Nàng lờ mờ trong cơn mưa nhìn thấy một con ngựa xích thố đang chậm rãi phi lại đây, trên ngựa là một người mặc như binh sĩ, mặc bộ áo giáp và đội mũ chiến đấu.
Nàng nớ Hoắc Lưu Hành đã từng nói, mọi hành động của hắn ở Định Biên Quân đều giả dạng thành binh sĩ, nàng thấp thỏm: “Kinh Mặc, ngươi xem người đó có phải Lang quân hay không?”
Kinh Mặc vội vã thúc ngựa chạy nhanh về phía trước, ngay khi xe dừng lại, Thẩm Lệnh Trăn đã vội vàng nhảy xuống bất chấp đây là chỗ lầy lội.
Trời đã tạnh mưa nhưng gió vẫn thổi mạnh. Kiêm Gia giơ ô chắn gió cho Thẩm Lệnh Trăn, đi theo nàng bảo vệ, tới gần con ngựa đó rồi mới phát hiện ra người trên ngựa quả thật là Hoắc Lưu Hành hôn mê bất tỉnh, quay đầu lại nhìn thấy nước mắt Thẩm Lệnh Trăn rơi lã chã không ngừng.
Kinh Mặc nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, hơi dừng lại, thấp giọng ho một cái, nhanh chóng đi lên phía trước kiểm tra mạch cổ và hơi thở của Hoắc Lưu Hành, quay đầu lại nói: “Thiếu phu nhân yên tâm, Lang quân không có gì đáng ngại, chỉ là chân tái phát, lại dầm mưa lúc lâu, tạm thời hôn mê mà thôi.”
Thẩm Lệnh Trăn thút thít gật đầu: “Vậy.. vậy hiện giờ chúng ta phải làm sao?”
“Tiểu nhân nhấc Lang quân lên xe, trước tiên tìm xung quanh xem có chỗ nàng nghỉ chân không.”
Thẩm Lệnh Trăn lau nước mắt gọi Kiêm Gia đến khiêng người cùng Kinh Mặc, còn mình cầm lấy cái ô trong tay nàng, kiễng chân áp sát phía sau Hoắc Lưu Hành.
Kinh Mặc khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, người che gió cho bản thân là được rồi, xương cốt của Lang quân không đáng ngại.”
“Hắn đã như thế này rồi mà còn không có việc gì!” Nàng hét lên, khóc nấc, lắc đầu, bảo vệ Hoắc Lưu Hành chặt hơn.
Sau khi khiêng được hắn lên xe ngựa, Kinh Mặc cưỡi ngựa đi lên phía trước thăm dò đường, tìm một hộ sợ gần đây, Kiêm Gia lại phụ trách đánh xe.
Trong xe ngựa, Thẩm Lệnh Trăn cẩn thận tháo mũ chiến đấu, nhìn thấy đầu hắn nghiêng vẹo sắp đυ.ng vào thành, nàng luống cuống đỡ chắc hắn, nghĩ nghĩ một lúc rồi ấn đầu hắn vào vai mình một cách chắc chắn, sau đó lấy một cái khăn sạch sẽ lau khuôn mặt ướt của hắn, vừa lau vừa rau nước mắt không ngừng.
Lông mày của Hoắc Lưu Hành hơi chau lại.
Thẩm Lệnh Trăn biết hắn sắp tỉnh rồi, vội vàng lau khô nước mắt, vui vẻ kêu lên “Lang quân, Lang quân”, kết quả là có vẻ hắn chỉ là trong lúc ngủ không được thoải mái, vẫn không cử động tí nào dựa vào nàng.
Nàng thất vọng, chỉ có thể tiếp tục cởϊ áσ giáp của hắn, tốn công loay hoay một lúc mới mở được khoá, lúc phải kéo xuống lại bởi vì hắn dựa vào quá gần không mở được phần tay chân.
Nàng bị đè mà thở hổn hển, vỗ nhẹ nhàng vào mặt Hoắc Lưu Hành: “Lang quân, Lang quân, chàng có nghe thấy gì không? Ta sắp bị chàng đè chết rồi. Chàng có thể ngồi thẳng lên một chút được không?”
Hình như Hoắc Lưu hành bị nàng vỗ cảm thấy khó chịu, không thoải mái cử động thân thể. Thẩm Lệnh Trăn nắm bắt thời cơ, một phát lột áo giáp của hắn xuống đến eo.
Chỉ là không ngờ rằng nàng vừa thở phào một cái, xe ngựa rung lắc, cả người Hoắc Lưu Hành lắc lư, lại ngã nhào sang một bên.
Thâm Lệnh Trăn hét lên “ôi chao”, cúi đầu nhìn, cái đầu cứng như sắt cửa hắn thế mà lại đập thẳng vào bộ ngực “đang lớn” của nàng.
Nàng ngay lập tức cảm thấy đau đớn đến mức cong người như con tôm, thấp giọng kêu “A”, mất một lúc mới hết đau, cúi đầu định Hoắc Lưu Hành, đẩy một lúc lại thu tay lại, tự mình an ủi rằng không thể so đo với người đang hôn mê, sau đó tiếp tục vực tinh thần, nắm lấy khăn lau người từ cổ áo xuống dưới.
Đây không phải là lần đầu Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy cơ thể của Hoắc Lưu Hành nhưng hai lần trước chỉ là nhìn thoáng qua, chỉ có duy nhất lần này là sát lại gần, rũ mắt xuống có thể nhìn thấy cơ bắp màu ngọc đường gân rõ ràng, lúc lau còn có thể cảm nhận được chỗ nào cũng là sức mạnh tiềm tàng dâng lên liên tục.
Từ lúc ban đầu cảm thấy ngại ngùng giờ nàng lại cảm thấy hưng phấn, quên luôn việc chính, bắt đầu chọc chỗ này ấn chỗ nọ như nghiên cứu động vật nhỏ. Nàng di chuyển đầu ngón tay của mình từng tác một theo từng thớ cơ của hắn, vừa cảm thán: “Woa!”
Quai hàm của Hoắc Lưu Hành có chút căng cứng.
Thẩm Lệnh Trăn không hề cảm nhận được, khăn cũng không biết bị vứt đi đâu rồi, bắt đầu đếm: “Một khối, hai khối, ba khối, bốn khối, năm khối…” Ngón tay nàng uốn lượn một đường đi xuống, đang thăm dò đến chỗ.. đột nhiên lại nghe thấy tiếng Hoắc Lưu Hành rên một cái.
Nàng vội vàng thu tay lại, lúc này mới phát hiện ngón tay của mình suýt nữa chui vào khe hở ở quần hắn, lập tức nóng bừng mặt, độc thoại: “Ta lỗ mảng rồi. Ta lỗ mãng rồi…” Nàng nói mà tim nàng đập thình thịch, đi tìm cái khăn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kiều Hoa Của Bá Vương
- Chương 71