Chương 70

Thẩm Lệnh Trăn suýt chút nữa đứng không vững, nắm lên khung cửa: “Sao có thể như thế được? Chuyến này không phải là Lang quân đi tiếp ước Hoắc tiết sử sao?”

“Gặp phải sự cố giữa đường. Hiện giờ chủ quân đã bình an lui về phía hậu phương nhưng Lang quân thì…”

Hắn nói lấp lửng, Thẩm Lệnh Trăn nhớ về hồi trước, hắn và Hoắc Lưu Hành cùng nhau trêu đùa nàng, nhất thời sinh ra hoài nghi.

Kinh Mặc nhìn thấy ý tứ của nàng, cười khổ nói: “Thiếu phu nhân, trước kia là tiểu nhân không đúng nhưng xin ngài hãy tin tiểu nhân một lần này, tình hình mấy ngày nay của Lang quân thật sự không tốt, có lẽ ngài không biết chân của ngài ấy thật sự không có khỏi hoàn toàn, vào những ngày trời âm u mưa gió đều có thể tái phát, tiểu nhân sợ rằng…”

Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt: “Ngươi nói chân của chàng ấy…”

Kinh Mặc gật đầu: “Nếu như chuyện mười năm trước thật sự hoàn hảo không có tổn thương, chúng thần làm sao có thể dám nghĩ đến chuyện can đảm như vậy để lừa người khác. Năm đó chân của Lang quân thật sự hỏng, chỉ là hai năm sau may mắn được chữa khỏi.”

Thẩm Lệnh Trăn nghẹn ngào, nhịn sự chua xót nơi đầu mũi gật gật đầu, quay đầu thu dọn hành lý, lại dừng bước: “Ta đi đến nơi an toàn rồi thì Lang quân phải làm sao? Chúng ta có thể đi tìm Lang quân trước không?”

Mặt Kinh Mặc lộ vẻ khó xử: “Trước khi đi Lang quân có đặc biệt dặn dò bất cứ chuyện gì cũng phải đặt an toàn của ngài lên trên hết. Nơi Lang quân ra vào nguy hiểm nảy sinh liên tục. Ngài tha tội cho tiểu nhân không thể khiến ngài mạo hiểm.” Thấy Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang do dự, hắn lại nói tiếp, “Thiếu phu nhân, chuyện không thể chậm trễ, mong ngài cùng với tiểu nhân khởi hành nhanh nhất có thể. Lang quân ở bên đó tự có người khác hỗ trợ trước sau, sự an toàn của ngày chính là thuốc an thần tốt nhất của ngài ấy.”

Thẩm Lệnh Trăn chỉ có thể cắn chặt răng từ bỏ, sai Kiêm Gia chuẩn bị lên đường,

Chuyến đi lần này hành lý không nhiều, tay chân Kiêm Gia nhanh nhẹn, không lâu say đã thu dọn xong, trong lúc mưa như trút nước đỡ Thẩm Lệnh Trăn lên một chiếc xe ngựa vững chắc rộng rãi.

Trời dần dần tối nhưng mưa vẫn không hề có dấu hiệu ngớt, những giọt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp trên đỉnh xe ngựa khiến cho người ta sợ hãi.

Trên đường đi, Thẩm Lệnh Trăn nghe Kinh Mặc nói hiện tại bọn họ đang đi đến Tây Bắc, đi đến Đông Cốc Trại, một doanh trại khác của Định Biên Quân. Chỗ đó cách thành Bạch Báo cũng không xe, chỉ là trời mưa nên đường khó đi, vốn chỉ cần một canh giờ là có thể đến nơi, giờ sợ thời gian phải tốn mất gấp đôi.

Thẩm Lệnh cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến mấy cái này, chỉ nghĩ đến tăm tích của Hoắc Lưu Hành, trong lòng nhớ đến những lời mắng mỏ hắn, lờ mờ có chút hối hận.

Nếu như hắn có mệnh hệ gì, đến người để nàng tức giận cũng không còn nữa rồi, món nợ mà hắn lừa nàng sao còn có thể tính sổ.

Nàng lo sợ bất an nắm chặt tay, nơm nớp lo sợ, thời gian được hai nén hương xe ngựa đột nhiên giảm tốc độ, Kinh Mặc ở ngoài đánh xe gõ thùng xe,

Kiêm Gia mở cửa xe ra, thấy tay trái hắn là một con chim ưng mặt mày dữ tợn, trong cơn mưa tầm tã quay lại nói: “Thiếu phu nhân, tiểu nhân đánh xe không tiện, phiền ngài đọc thư lên, có lẽ là tin tức của Lang quân.”

Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt một lát mới phản ứng lại, nhanh chóng tháo cái ống tre mỏng được buộc ở chân con chim ưng, mở nắp lấy cuộn lụa ra.

Trên tấm lựa là một hàng chữ khác lạ, lời ít ý nhiều: “Thôn Thắng Khương, 30 dặm về phía nam.”

Ở phía dưới còn thêm một hình vẽ tam giác giống như bùa ma quái.

Thẩm Lệnh Trăn không quen thuộc với Định Biên Quân, lập tức nói tin tức cho Kinh Mặc, lại hỏi: “Ý của tin này là nói Lang quân đang ở thôn Thắng Khương cách 30 dặm về phía nam? Vậy chỗ đó ở đây, hình vẽ này đại diện cái gi?”

Nàng vô cùng sốt ruột, hỏi liên tiếp ba câu, Kinh Mặc vừa đánh xe vừa quay đầu lại nói: “Tin này nói rằng ở thôn Thắng Khương cách 30 dặm về phía nam có thể phát hiện được kí hiệu tam giác mà Lang quân để lại, theo như tiểu nhân đoán, hiện giờ Lang quân đang ở quanh quẩn gần đấy. Tiểu nhân nhớ… nơi đó chắc hẳn là khe núi, cách đây khoảng hơn mười dặm. Tiểu nhân đưa ngài đến Đông Cốc Trại rồi tách ra đi tiếp ứng Lang quân.”

Thẩm Lệnh Trăn nhìn đám mây dày đặc bên ngoài, trời mưa gió âm u, nhìn đường núi gồ ghề ở gần, lại nhìn những lớp vách đá nhô cao dựng thẳng đứng ở phía xa, lắc đầu nói: “Không được, như thế thì quá xa rồi, nhỡ như bên đó tình hình của Lang quân khẩn cấp, há chẳng phải bị chậm trễ sao? Chúng ta đi tiếp ứng Lang quân trước.”

Kinh Mặc vẫn muốn tiếp tục từ chối bằng luận điệu an toàn của nàng ở trên hết bị khuôn mặt nghiêm túc của nàng làm cho im bặt: “Kinh Mặc, ta là Thiếu phu nhân của Hoắc gia, ngươi phải nghe lời ta!”