Hoắc Lưu Hành nghi ngờ hắn hắn, tuy tạm thời không hiểu nhưng nghe ra có vẻ vô cùng lợi hại.
Sau khi đóng cửa, Thẩm Lệnh Trăn được Kiêm Gia phục vụ tắm rửa đơn giản, luôn luyện chữ đến canh ba mới có chút buồn ngủ. Sau khi trèo lên giường, nàng đang yên tâm cuối cùng Hoắc Lưu Hành không làm phiền nàng nữa lại lờ mờ nghe thấy tiếng chít chít nhỏ từ phía xa truyền lại.
Nàng sững sờ, hoài nghi bản thân có nghe nhầm hay không, không ngờ rằng ngay sau đó, một tiếng “chít chít” rõ ràng vang lên gần cô hơn,
Tóc gáy của Thẩm Lệnh Trăn lập tức dựng thẳng đứng, lập tức ngồi phắt dậy, căng thẳng nắm chặt lấy góc chăn, dựa vào ánh nến lờ mờ trong phòng nhìn bốn phía.
Đang nhìn, nàng hoa mắt thấy một bóng đen vụt qua dưới gầm bàn bát tiên.
Nàng sửng sốt, hoảng loạn hét vọng ra ngoài: “Kiêm Gia Kiêm Gia!”
Ngoài hành lang không có tiếng trả lời,
Thảm Lệnh Trăn hoảng hốt, đang muốn lùi vào góc giường, lại cảm thấy sau lưng lành lạnh. Nàng quay đầu lại, một con chuột đen béo đang nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt long lanh.
Nàng sợ hãi hét lên “A”, vội vàng trèo xuống giường, đi giày vào rồi chạy thẳng ra ngoài, chạy đến hành lang lại thấy hành lang dài hun hút không một bóng người, xung quanh tĩnh lặng.
Thẩm Lệnh Trăn thăm dò gọi một tiếng: “Kiêm Gia?” Không nhận được hồi đáp nàng lại thấp giọng gọi, “Kinh Mặc?” Đang do dự không biết nên làm thế nào mới tốt, bên trên có một thứ lông lá tròn tròn chạy qua, Nàng dường như nhảy lên, chạy nhanh như bay đến trước cửa phòng của Hoắc Lưu Hành, liều mạng gõ cửa: “Lang quân! Lang quân, chàng có ở đó không?”
Hoắc Lưu Hành mở cửa, nhíu mày hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Nàng lắp bắp chỉ ra ngoài nói: “ Trong phòng ta có… có con chuột to lắm!”
Hoắc Lưu Hành kéo nào còng trong phòng, thò người ra ngoài quan sát.
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa bình tĩnh trở lại, trốn đằng sau người hắn, nắm chặt áo hắn run lẩy bẩy.
Hoắc Lưu Hành quay đầu nghiêm túc nói: “Ở đây hoang vu có chuột cũng không kỳ lạ. Kiêm Gia và Kinh Mặc ra ngoài tuần tra rồi, ta bắt cho ngươi nhé.”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu lia lịa.
Hoắc Lưu Hành cầm lấy kiếm đi đến phòng cách vách, nói với Thẩm Lệnh Trăn đang theo sát đằng sau: “Chuột ở đây rất hung dữ, có thể cắn người, ngươi trốn cho kỹ.”
Từ trước đến giờ Thẩm Lệnh Trăn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như có địch sắp tới này của Hoắc Lưu Hành, nghe xong lại càng hoảng loạn hơn.
Hoắc Lưu Hành giơ tay ra cho nàng, ấm áp nói: “Đến đây, ngươi cầm tay ta đi.”
Nàng lập tứ giơ tay ra.
Một tay Hoắc Lưu Hành dắt nàng, một tay cầm kiếm, bước chầm chậm nhẹ nhàng đi vào trong, hắn cử động tai nghe tiếng động xác định vị trí, đột nhiên hắn chém mạnh một nhát về phía trước
Chém đứt tấm gỗ.
Hắn thở dài một tiếng: “Động vậy ở đây có linh hoạt, khó mà bắt được.” Nóng xong hắn lại nhắm mắt định thần, tiếp tục tấn công, chém đứt một chân bàn.
Lần thứ ba hắn vung kiếm, chém nát tấm ván giường, Thẩm Lệnh Trăn đã khóc không ra nước mắt: “Lang quân có được không vậy?”
Hoắc Lưu Hành xin lỗi nói: “ Mỗi người đều có chuyên môn riêng của mình, ta thừa nhận rằng thật sự ta không bắt được chuột.”
“Vậy Lang quân nghe xem con chuột vẫn còn ở đây không?”
Hoắc Lưu Hành tỉ mỉ phân tích một lúc: “Vẫn còn nhưng trốn đi mất rồi.”
Cái này có thể nghe ra sao? Thẩm Lệnh Trăn sợ hãi, bàn tay cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi: “Vậy thì phải làm sao giờ?”
Hoắc Lưu Hành suy nghĩ một lúc, phân tích nói: “Nếu như tiếp tục bắt không nói được là phải mất bao lâu, cho dù cuối cùng vắt được rồi thì phòng của ngươi cũng không ở được nữa.”
Thẩm Lệnh Trăn cau mày nhìn trong phòng vô vùng hỗn độn, trong lòng biết lời này cũng có lý lẽ: “Vậy ta đổi phòng.”
“Cái gọi là “Mọi đường đều thông đến Biện Kinh”, đổi phòng không chừng chuột lại đi theo?”
Thẩm Lệnh Trăn mặt khóc lóc nhìn hắn, biểu cảm “Vậy có thể làm thế nào nữa”.
“Như thế này, hay là đêm nay ngươi đến phòng ta đi,” Hoắc Lưu Hành mặt không biểu cảm đề nghị, “Nếu như thật sự có chuột thì ta cũng có thể bảo vệ ngươi.”
Thẩm Lệnh Trăn nghe đến đây cuối cùng tỉnh ngộ ra điều gì đó, lại nhìn Hoắc Lưu Hành chỉ cảm thấy lúc này dáng vẻ đàng hoàng của hắn giả dối vô cùng.
Nàng hậm hực thu tay lại, trừng mắt chỉ vào hắn: “Chàng cố ý! Chàng cố ý tách Kiêm Gia ra, cố ý thả chuột vào trong phòng ta.”
Hoắc Lưu Hành thở dài: “Đúng, trừ chỗ của ta thì hiện tại mọi phòng trong khách điếm đều có chuột, ngươi tự chọn đi.”
Thẩm Lệnh Trăn lùi bước: “Ta thà ở đầu đường xó chợ còn hơn là ngủ cùng ngươi!”
“Ai cho ngươi can đảm ngủ ngoài đường?” Hoắc Lưu Hành nắm chặt gáy của nàng, “Đi theo ta.”
Thẩm Lệnh Trăn giơ tay xô hắn, đẩy hắn ra rồi, hắn phản, vắt nàng lên trên vai.
Nàng khóc lóc vùng vẫy, Hoắc Lưu Hành dùng chân đá cửa mở ra, tay còn lại đóng cửa, đặt nàng lên trên giường, giữ nàng bằng khuỷu tay của hắn: “Thẩm Lệnh Trăn, là ngươi bảo ta làm chính bản thân mình. Con người ta không có tính kiên nhẫn, tình tình cũng không tốt, cũng chẳng có tinh thần cống hiến quên mình gì cả. Ban ngày ta ở ngoài vật lộn với kẻ địch, vào sinh ra tử, về nhà lại phải chịu sự đối xử lạnh nhạt của ngươi. Ngươi giày vò ta lâu như vậy rồi, lại không để ta nếm chút lợi lộc, ta nghĩ ta phải lật mặt rồi.”