Hoắc Lưu Hành ở bên cạnh tức giận nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Kinh Mặc: "Nhìn xem ngươi đưa ra chủ ý vớ vẩn gì, mặt mũi Hoắc gia nhà ta hôm nay mất sạch rồi!”
Thẩm Lệnh Trăn đã ngủ cả ngày, đến đêm lại vô cùng tỉnh táo, sau khi tức giận mạnh mẽ đóng sầm cửa sổ lại cũng không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Kiêm Gia mang một chậu nước sạch đến để cho nàng rửa mặt rồi đi lấy cơm cho nàng.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy trên khay là một bát canh hầm gà, ngạc nhiên hỏi: “Sáng nay ta hỏi khách điếm có đồ mặn không thì bọn họ nói rằng ở đây không có.”
“Đúng thật là không có. Con gà này là do Kinh Mặc nghe Lang quân sai bảo, đặc biệt bắt ở trong núi gần đây. Cô gia nói rằng Thiếu phu nhân vẫn đang lớn, sao có thể ăn cơm canh đạm bạc được, con gà này lợi khí bổ máu, mong ngài ăn xong thoải mái cả người, tươi cười rạng rỡ.”
Thẩm Lệnh Trăn nghe ra được ý tại ngôn ngoại của Hoắc Lưu Hành, thấp giọng ngâm nga một tiếng, ngồi xuống bàn bát tiên bắt đầu ăn cơm, cơm trắng cùng với rau muối, từng miêng từng miếng vô cùng khó nuốt, không thèm nhìn canh gà hầm lấy một lần, bảo Kiêm Gia dọn xuống.
Kiêm Gia cũng không ngốc, từ vô số manh mối nàng cũng đã nhìn ra nàng và Hoắc Lưu Hành đang cãi nhau, ngay lập tức muốn động tay vất cái nồi.
Thẩm Lệnh Trăn đột nhiên giơ tay ra ngăn nàng lại.
Người phạm lỗi là người khác, nàng việc gì phải vì lỗi sai của Hoắc Lưu Hành mà làm khó bản thân mình, vật lộn với đồ ăn ngon? Ăn xong bát canh hầm gà vẫn có thể không để ý đến hắn.
Nghĩ đến đây nàng thay đổi suy nghĩ bảo Kiêm Gia đặt bát canh xuống, ra sức uống ba bát.
Hạ nhân trong khách điếm mang cái nồi chỉ còn thấy đáy xuống lầu, phòng bên cạnh, Kinh Mặc làm động tác tay “Lần này thì trúng rồi” với Hoắc Lưu Hành.
Hoắc Lưu Hành cong cong khóe miệng, đi ra ngoài hành lang, vừa giãn cơ vừa nói chuyện với Kinh Mặc: “Ăn xong bữa tối vẫn nên đứng dậy tiêu cơm.”
Kinh Mặc phối hợp với hắn nói: “Đúng, đúng, cả ngồi ngồi buồn chán, không tốt cho cơ thể.” Nói xong nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt của Thẩm Lệnh Trăn, lắc đầu với Hoắc Lưu Hành ý bảo không có động tĩnh.
Hoắc Lưu Hành tiếp tục nhìn về phía trước nói: “Trăng đêm nay quá đẹp, thời tiết cũng hiếm khi mát lạnh, thích hợp ra ngoài tản bộ.”
“ĐÚng đúng, tiểu nhân sống từng này năm rồi vẫn chưa từng nhìn thấy ánh trăng đẹp như thế này.” Kinh Mặc nói xong lại quay đầu lại nhìn một lần, sau đó lắc đầu.
Hoắc Lưu Hành chau mày, liếc mắt nhìn hắn: “Ăn gà của ta, còn không nhận người của ta?”
Kinh Mặc suy nghĩ sâu ra, khổ nhục kế không tác dụng, làm theo sở thích cũng thất bại, còn có binh pháp nào có thể sử dụng được nữa?
Thẩm Lệnh Trăn nghe hành lang không còn động tĩnh nào nữa, tai cũng yên tĩnh rồi, không có việc gì làm bèn gọi Kiêm Gia tìm bút mực giấy nghiên, đang chuẩn bị thắp đèn luyện chữ trong phòng đột nhiên nghe thấy giếng trời ở dưới lầu truyền đến tiếng gió xào xạc, hình như có tiếng động lạ.
Nhìn từ phía hành động cư xử thoải mái của Hoắc Lưu Hành hôm nay, Thẩm Lệnh Trăn cho rằng suy đoán trước đó của mình không sai, nơi này không chỉ là một khách điếm bình thường mà giống như tụ điểm của Hoắc gia của thành Bạch Báo.
Nếu đã như vậy, nơi này đáng lẽ nên là tường đồng vách sắt, vô cùng an toàn, nghe tiếng động như này chẳng lẽ là kẻ địch mạnh đến?
Kiêm Gia cũng ngay lập tức trở nên cảnh giác, cầm thanh kiếm lên, im lặng đến gần cửa sổ, nhẹ nhàng mở một cánh ra, kết quả loại khiến người khác sững sờ.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn biểu cảm kì lạ của nàng, nghi hoặc đi qua đó, lách đến cửa sổ nhìn xuống sân.
Vừa nhìn đã thấy một nam tử mặc kính trang(1) màu đen, eo đeo thắt lưng bằng ngọc đang múa kiếm. Kiếm cũng khá là nặng, ở trong tay hắn lại nhẹ như cành trúc, một nhát kiếm vô cùng thành thạo, xoay người một đường chém khí thế hào hùng, mũi kiếm lấp lánh nhưng những vì sao dưới mặt nước, bóng cây loang lổ trên mặt đất dao động theo gió, trong lúc ngẩn ngơ khiến người ta như nhìn thấy thần tiên giáng trần.
Thẩm Lệnh Trăn thở không thông, xem đến ngẩn của người, sau đó mới phản ứng lại, lạnh lùng nói: “Kiêm Gia, ngươi xem, trên đời này thật sự không thiếu những người ăn no rửng mỡ.”
Kiếm củ Hoắc Lưu Hành ở dưới đột nhiên chém lệch. Kinh Mặc che mắt, lộ ra biểu cảm không không dám nhìn.
Đợi đến khi phía trên truyền đến tiếng “sập” đóng cửa sổ hắn mới đi lên chắp tay nói: “Lang quân, mỹ nhân kế cũng không được, xem ra chỉ còn một kế cuối cùng.”
Hoắc Lưu Hành không còn nhẫn nại, hất cằm ý bảo hắn còn kế nào thì nói một lần cho xong.
Kinh Mặc đè thấp tiếng, ghé vào tai hắn nói: “Chúng ta thực hiện liên hoàn kế, điệu hổ ly sơn, nước đυ.c béo cò, ép phải làm, khổ nhục kế, được đằng chân lân đằng đầu!”