“…” Hoắc Lưu Hành đen mặt, lại gật đầu như nhận mệnh.
Được rồi. Quả nhiên hắn không nên ngây thơ như thế tin lời ngon mật ngọt “Ở trước mặt ta Lang quân có thể làm chính mình” của nàng. Xem xem, hắn vừa làm chính mình nàng đã chạy rồi.
Thẩm Lệnh Trăn quay trở về phòng mình lập tức trèo lên giường nằm.
Đêm qua nàng thật sự lo lắng Hoắc Lưu Hành một khi tức giận sẽ sát hại người vô tại, nửa đêm luôn nghĩ đến chuyện này, căn bản không chợp mắt chút nào, hơn nữa vì hắn uy hϊếp, nàng cũng không dám nói rõ lý do với Kiêm Gia, chỉ có thể giả vờ mình bị chuột dọa sợ, tự mình do dự trong im lặng.
Giờ thì có thể yên tâm rồi, có thể ngủ bù một giấc.
Chỉ là nàng vừa được Kiêm Gia đắp chăn cho xong trong đầu đột nhiên lại hiện lên ngồi ở mép giường hai tay đặt lên đầu gối vừa này, nói với nàng “Lại đây”.
Trước đó nàng đã đáp ứng với hắn hôm nay sẽ viên phòng, thực chất trong lòng nàng là một lòng nhớ đến an nguy của ân nhân, giống như lúc đầu nàng nhảy xuống cái hồ ở quán trà ở Khánh Dương, lúc này nhớ lại, nàng mới thật sự sợ hãi, tim đập thình thịch. Cho dù thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được, nàng lăn qua lăn lại, trước mặt đều là dáng vẻ giả quân tử của Hoắc Lưu Hành và bộ mặt cười như không cười của hắn.
Nàng tức giận xua xua tay, muốn xua tan “người” này.
Kiêm Gia sững sờ: “Thiếu phu nhân, có phải là hôm nay trời quá nóng có muỗi sao?”
“Không phải sao, âm hồn bất tán.” Nàng nhíu mày nói.
Kiêm Giang cầm một cái quạt mo, phe phẩy đuổi “muỗi” giúp nàng, ở bên thở dài: “Chuyến này ngài đi cùng Cô gia làm gì cho khổ?”
Thẩm Lệnh Trăn cũng đang tức giận, nếu như sớm biết Hoắc Lưu Hành là loại người như thế này nàng tuyệt đối không tự mình chịu khổ.
Thấy nàng không nói gì, Kiêm Gia lại nói: “Chân của Cô gia…” Nàng dừng lại, “Trước kia là nô tỳ không hiểu, giờ hiểu rồi mới phát hiện ra Cô gia là một người không đơn giản, Thiếu phu nhân thâm tình với ngài ấy như vậy, về sau sẽ chịu thiệt đó!”
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ: “Ngươi đừng có mà nói lăng nhăng, sao ta có thể…” Sao có thể có tình cảm với một tên lừa gạt toàn nói dối chứ? Trước kia tình cảm của nàng với hắn chỉ là báo ơn, hiện giờ đã biết được chân tướng, nàng thấy hắn chỉ giống như một con ruồi đáng ghét.
Nàng tức giận quay lưng lại, nhắm mắt, chậm rãi thϊếp đi, không biết qua bao lâu mới thật sự không cảm nhận được sự quấy rầy của “ruồi nhặng”, nặng nề thϊếp đi.
Lúc này nàng bị tiếng kêu của Kinh Mặc làm cho tỉnh giấc.
Nàng đang mơ mơ màng màng đột nhiên nghe thấy câu nói vội vàng: “Lang quân!”
Nàng đột nhiên tỉnh hẳn, chớp mắt, phát hiện ra trời ngoài cửa sổ đã tối đen, sau đó nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng của Kinh Mặc: “Lang quân, sao ngài quay trở về mà người toàn máu vậy?”
Thẩm lệnh Trăn nghe được liền hoảng sợ, đột ngột ngồi phắt từ trên giường dậy, vừa mới vén chăn lên đi xuống lại đột nhiên phát hiện ra có gì không đúng lắm.
Vì sự an nguy của nàng mà Kinh Mặc sắp xếp phòng của nàng ở phía trong tầng 2 còn của Hoắc Lưu Hành lại gần cầu thang.
Với quan hệ hiện tại của hai người, Hoắc Lưu Hành không nên đến phòng của nàng. Nếu như đã quay về phòng của mình tại sao Kinh Mặc lại đứng trước cửa phòng của nàng hét lên câu đó?
Sau khi Hoắc Lưu Hành lên cầu thang căn bản không thể đi qua đây.
Hơn nữa theo tình hình bình thường, nếu như nhìn thấy cả người hắn toàn là máu, lẽ ra Kinh Mặc sẽ hỏi “Lang quân bị sao vậy?” làm gì đến mức đặc biệt nhấn mạnh một lần câu vô dụng “toàn thân là máu”?
Trừ khi căn bản là muốn thu hút sự chú ý của ai đó.
Không biết xấu hổ.
Thẩm Lệnh Trăn tức giận quay lại trên giường nằm xuống, không để ý đến bọn họ nữa. Ai biết được tứ phía yên lặng được một lúc phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng động lạ lùng, giống như người đang nhịn đau rêи ɾỉ: “A…”
Mặc dù cách khá là xa, không nghe rõ âm thanh nhưng nàng cũng đoán được hơn nửa là Hoắc Lưu Hành “máu đầy thân”. Nàng vẫn nằm ở trong chăn, tiếp tục giữ im lặng nhưng giọng nói ở đâu bên kia càng diễn càng mãnh liệt: “Ưm, a, ssh, A”
Thẩm Lệnh Trăn không chịu được bị làm phiền, xuống giường mặc áo vào đi đến bên cửa sổ.
Tường của khách điếm rất dày, cửa được làm cũng rất chắc chắn, hẳn là cố ý cách âm, tiếng động như thế tuyệt đối không thể dễ dàng truyền đến đây như vậy.
Khả năng duy nhất chính là lúc này người cách vách mở cửa toang cửa sổ, cố ý để nàng nghe thấy tiếng rên.
Khốn nạn.
Thẩm Lệnh Trăn mạnh mẽ mở cửa sổ với động tác nhanh nhất có thể nhìn thấy một cái đầu đen sì vụt trở lại bên trong cửa sổ bên cạnh.
Nàng khịt mũi nói: "Những đứa trẻ ở Biện Kinh ta bảy tuổi đã chơi đến phát ngán trò này rồi. Lang quân đúng là trẻ con! Xin Lang quân nhìn độ tuổi của mình đi, đừng làm những trò trẻ con thế này nữa, không chỉ làm phiền hàng xóm nghỉ ngơi, không có đạo đức mà còn ngược lại gia phong tướng môn mình đồng da sắt của Hoắc gia! “