Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên, trố mắt nhìn hắn, lại nhìn về cái giường đơn sơ kia, nắm chặt tay nói: “Ở đây sao? Hiện… hiện tai?”
Hoắc Lưu Hành sải chân đi đến phía giường, ngồi xuống, nắm lấy đầu gối nhìn nàng nói: “Ở đây, hiện tại. Ngươi qua đây.”
Nàng hoảng sợ, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng hắn: “Ta…”
Hoắc Lưu Hành nhếch khóe miệng quan sát nàng, thấy này lùi về phía sau một bước, chùn chân, ý cười trên mặt càng đậm nhưng không ngờ rằng ngay sau đó lại thấy nàng đấu tranh tiến lên một bước: “Được, nhưng ta… ta không biết. Lang quân có thể nhẫn nại từng bước dạy ta được không…?”
Nụ cười trên mặt Hoắc Lưu Hành lập tức “tan rã”.
Sự cáu kỉnh và thất vọng khó nói thành lời đột nhiên tràn ngập tim hắn.
Với hắn, chuyện điều tra thân phận của vị ân nhân cứu mạng Thẩm Lệnh Trăn kia không phải là hành động nhất thời nông nổi. Người này biết gốc rễ của hắn, rất quen thuộc với hắn nhưng lập trường thù địch chưa rõ, tung tích cũng không rõ. Hắn điều tra người kia cũng là vì đại cục chứ không phải là vì tức giận.
Cho nên cho dù Thẩm Lệnh Trăn có cầu xin như thế nào hắn không có khả năng từ bỏ.
Đương nhiên hắn không có ý định viên phòng với nàng vào lúc này, chẳng qua là giơ ngang thanh kiếm sáng bóng dọa nàng, hi vọng nàng ở trước mặt nó biết khó mà lui.
Ai mà biết được nàng lại vì người đó mà nguyện ý không lùi bước.
Hoắc Lưu Hành nhắm mắt bóp lông mày.
“Lang quân?” Thẩm Lệnh Trăn gọi hắn thăm dò từ xa.
Hắn mở mắt, giọng khàn khàn nói: “Thẩm Lệnh Trăn, ngay từ hôm ngươi chủ động đưa ra chủ ý lời nhắn đó ta đã cho người đi đến Quốc công phủ rồi, không lâu nữa áo choàng và khăn tay sẽ đến tay ta, ngươi đừng có phạm phải điều gì ngốc nghếch nữa.”
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, sự ấm ức dồn nén đêm qua lại dâng lên: “Vậy là Lang quân đang chơi đùa ta sao?”
“Không phải,” Hắn lại thở dài, đứng dậy, “Ta không thể đáp ứng ngươi không đi tìm người đó nhưng ta có thể hứa với ngươi rằng chỉ cần hắn không làm điều gì bất lợi với ta, ta sẽ không động đến một phân một tấc của hắn. Ta là người đã gϊếŧ rất nhiều người rồi nhưng chưa từng lạm sát người vô tội huống hồ hắn còn có ơn với ngươi nên cũng coi như là ân nhân của ta. Đêm qua ta nói muốn gϊếŧ hắn chỉ là ta cố ý hù dọa ngươi. Ngươi thông minh hơn một chút đừng để bị ta lừa.”
Thẩm Lệnh Trăn phòng bị nhìn hắn: “Lời của Lang quân, rốt cuộc cái nào là thật cái nào là giải ta không phân biệt được nữa rồi.”
Mặt Hoắc Lưu Hành lộ ra sự bất lực, giơ ba ngón tay ra, hướng lên trên nói: “Những lời này là thật, nếu có nửa câu là giả, Hoắc Lưu Hành ta sẽ rơi vào trại tù binh của Tây Khương một lần nữa, thật sự phế đi hai…”
Thẩm Lệnh Trăn hoảng hốt tiến lên trên che kín miệng hắn lại, cung không biết sức lực từ đâu tới, nàng xông lên như một con báo nhỏ vậy.
Đợi khi ngăn được chữ “chân” của hắn nàng mới thở phào nhẹ nhõm, thả tay xuống, lại đi tới bên cửa sổ, ngoài nửa người ra, hướng lên trời xua xua tay: “Vừa nãy không có ai thề thốt không có ai thề thốt… ngươi nghe nhầm rồi…”
Hoắc Lưu Hành ngẩn người nhìn theo bóng hình của nàng, đột nhiên bị chọc cười.
Thẩm Lệnh Trăn nghe được tiếng cười có vẻ thoải mái của hắn, nặng mặt quay đầu lại, dữ dằn lườm hắn một cái: “Lang quân cười cái gì? Thân thể, hình hài, tóc tai, da thịt là do cha mẹ sinh ra(2), ta chỉ cảm thấy chàng không nên vì lỗi lần của bản thân mà làm điều có lỗi với người nhà, để bọn họ phải nhận hậu quả này.
Hắn nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, ngươi dạy dỗ có lý, lời thề này ta thề không đúng rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu chắp hai tay ra sau lưng như tiểu đại nhân(3), nâng cằm lên nói: “Được. Ta tạm tin lời thề vừa nãy của Lang quân nhưng ta cũng phải nói ra với Lang quân, ta vẫn chưa tha thứ cho việc chàng đã lừa gạt ta. Hiện giờ ta muốn hỏi Lang quân, từ giờ trở đi ta có thể có lý chẳng sợ mà tức giận ngươi không?”
Đương nhiên Hoắc Lưu Hành biết nàng không hết giận nhanh như thế được, sự giả vờ dịu dàng hoà thuận vừa nãy chẳng qua chỉ là vì lo nghĩ đến đại cục mà thôi.
Hiện giờ trông nàng chỉ như một con hổ giấy, tất nhiên là không băn khoăn nữa.
Thẩm Lệnh Trăn đến tức giận cũng có bộ dạng thật thà như vậy, thật sự khiến cho Hoắc Lưu Hành nên vui hay nên buồn nữa. Hắn im lặng một lúc, gật đầu: “Được.”
“Được.” Thẩm Lệnh Trăn lạnh lùng nhìn hắn, “Ta không để ý đến chàng nữa.” Nói xong lưng eo thẳng tắp rời khỏi phòng.
Hoắc Lưu Hành thở dài lắc đầu, lại nhớ đến cái gì đuổi theo nói với nàng: “Ăn xong bữa sáng ta phải rời khỏi thành Bạch Báo, trước khi trời tối không quay về kịp…”
Thẩm Lệnh Trăn quay đầu nhìn hắn: “Ta không quan tâm chàng có quay về hay không, cho dù có về rồi ta cũng không gặp chàng đâu!”