“Đúng.”
Thẩm Lệnh Trăn không thể tưởng tượng nói: “Lang quân chưa từng nghĩ rằng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chân tướng cũng sẽ có ngày bị bóc trần như hôm nay sao?”
“Đã từng nghĩ qua.”
“Vậy Lang quân không sợ ngay giờ ta sẽ quay đầu nói hết bí mật của chàng ra cho mọi người sao?”
Hoắc Lưu Hành nhàn nhạt nhìn nàng: “Ngươi sẽ làm sao?”
Thẩm Lệnh Trăn nhìn biểu cảm tin tưởng quả quyết của hắn, đột nhiên tức quá mà cười phá lên: “Tại sao chuyện đến thế này rồi mà Lang quân vẫn cao cao tại thượng như vậy? Chàng đoạt lấy lòng tốt và công lý của người khác đổi lấy mạng sống của mình, ngồi hưởng thụ thành quả, chơi đùa ta trong lòng bàn tay của chàng, lừa gạt ta lâu như vậy, không cảm thấy áy náy và hối hận sao?"
Hoắc Lưu Hành chậm rãi chớp mắt.
Nếu như hắn không hề cảm thấy áy náy thì đêm nay hắn đã tiếp tục nói dối, lừa gạt nàng mà không cần chủ động cởi bỏ áo giáp và vũ khí của mình, nhận lấy công kích và châm biếm của nàng như bây giờ.
Nhưng hắn không bao giờ cảm thấy hối hận.
Hắn của lúc đó không có lựa chọn tốt hơn. Nếu cho làm lại lần nữa hắn vẫn không hề do dự mà nhận công lao của người khác thành của mình.
Hắn hỏi: “Nếu như ta nói là có ngươi định là gì? Nếu như ta nói là không thì ngươi lại làm gì?”
Thẩm Lệnh Trăn bị thái độ chẳng quan tâm của hắn chọc tức cho máu nóng xông thẳng lên, mặt đỏ bừng bừng, bắt đầu vừa đi đi lại lại không ngừng trong phòng, vừa cầm quạt quạt, dường như muốn cơn tức của mình dịu bớt.
“Hoắc…” Nàng đột nhiên dừng lại, vội vàng buột miệng tên họ rồi kiềm chế dừng lại, không gọi tên hắn vô lễ: “Chàng đúng là một người khiến cho người khác vừa tức vừa hận!”
Nàng nói, giậm giậm chân, co cẳng định chạy ra ngoài nhưng đầu ngón tay của nàng vừa chạm vào chốt cửa đã bị một lực thô bạo kéo quay về.
Hoắc Lưu Hành giữ chặt cánh tay của nàng, cúi đầu nhìn nàng: “Đi đâu đấy, muốn bán đứng ta sao?”
Thẩm Lệnh Trăn cản bản không kịp nghĩ đến mức này. Hiện tại đơn thuần là nàng không muốn ở cùng một chỗ với hắn, không muốn nhìn thấy hắn nữa mà thôi nhưng giờ việc đã đến đây rồi mà hắn vẫn chỉ quan tâm đến bí mật rách nát của mình như cũ khiến nàng càng thêm tức giận. Nàng trái với lòng nói: “Đúng! Ta muốn bán đứng sạch sẽ những gì của Lang quân, muốn kể cho thiên hạ nghe tội khi quân của Lang quân!”
Hoắc Lưu Hành đen mặt: “Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không sợ, lúc đầu là ai nói những lời này?”
“Là ta nói.” Thẩn Lệnh Trăn ngẩng mặt không chịu yếu thế nhìn chằm chằm hắn, “Nhưng không phải là nói cho Lang quân nghe! Người mà ta muốn có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, muốn vì hắn mà vào nơi nước sôi lửa bỏng là ân nhân cứu mạng của ta chứ không phải Lang quân mặt dày không biết xấu hổ chiếm chỗ của người khác!”
Con ngươi của Hoắc Lưu Hành co lại, bàn tay đang nắm lấy cổ tay của nàng đột nhiên bóp mạnh.
Thẩm Lệnh Trăn đau đớn kêu “A” một tiếng,
Mắt hắn mịt mùng, lập tức buông lỏng.
Kiêm Gia đang canh giữ ngoài hành lang vội vàng chạy đến, gõ cửa nói: ‘Xảy ra chuyện gì vậy ạ, Thiếu phu nhân?”
Thẩm Lệnh Trăn nhịn đau muốn trả lời, ngẩng mắt lên nhìn thấy ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Hoắc Lưu Hành lại nhịn xuống.
“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân ngài đi nói!” Kiêm Gia gấp gấp gõ cửa.
Hoắc Lưu Hành nhăn nhó đáp: “Không có gì, trong phòng có chuột, ta bắt được rồi.”
Kiêm Gia thở phào nhưng hình như vì không nghe thấy tiếng của Thẩm Lệnh Trăn nên vẫn không yên tâm, đứng ở cửa không chịu đi: “Từ trước đến nay Thiếu phu nhân chưa từng nhìn thấy chuột, ngài có bị dọa sợ không?”
Hoắc Lưu Hành nhìn Thẩm Lệnh Trăn đang thật sự bị dọa sợ, ngón tay đang nắm chặt lấy cổ tay nàng nhẹ nhàng xoa vài cái, nhắc nhở nàng trả lời cho tốt.
Thẩm Lệnh Trăn bị hắn sờ mà toàn thân nổi da gà, hiện giờ thấy hắn giống như hổ báo sói sắp ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
Nàng bình tĩnh lại, cố gắng dùng thanh âm bình tình nhất nói vọng ra bên ngoài: “Ta vẫn tốt…”
Lúc này Kiêm Gia mới yên tâm rời đi.
Hoắc Lưu Hành buông Thẩm Lệnh Trăn ra, quay đầu rót trà vào bát, ngẩng đầu uống cạn, bên tai hắn vẫn văng vẳng câu nói mà nàng mạnh mẽ nói lúc nãy – Người mà ta muốn cùng, muốn vì hắn mà vào nơi nước sôi lửa bỏng là ân nhân cứu mạng của ta chứ không phải Lang quân mặt dày không biết xấu hổ chiếm chỗ của người khác!
Hắn nghiến răng, lại uống một bát.
Ba bát trà để qua đêm được uống hết. Hắn đặt bát trà xuống, quay đầu nhìn người bên cạnh đang run rẩy co rúm, mặt xanh lét nói: “Thẩm Lệnh Trăn, nếu như ngươi muốn bán đứng ta phải xem rõ tình thế. Đây không phải là Biện Kinh cũng không phải Khánh Dương, đây là Định Biên Quân khắp nơi đều là người của Hoắc gia, là thành Bạch Báo - nơi ngươi không thể chạy trốn ra khỏi. Ta có cách khiến ngươi phải câm miệng.”