Không ngờ rằng giây phút nàng hoa mắt quay đi lại vô ý nhìn thấy phần eo sạch sẽ của Hoắc Lưu Hành.
Chỗ đó bằng phẳng vô cùng, không có vết sẹo lồi lõm nào.
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt, “A” một tiếng: “Lần trước ở Biện Kinh Lang quân bị thương nặng như vậy, chỗ này thế mà không để lại sẹo sao?”
Hoắc Lưu Hành dừng động tác. Ngày qua ngày, hắn không phải là nhảy vào trong hố thì cũng là đang nhảy xuống hố.
Hắn cúi xuống nhìn phần eo của mình theo ánh mắt của Thẩm Lệnh Trăn, chần chừ “Ồ” một tiếng, giải thích với nàng: “Không phải ta đã từng nói với ngươi rằng thuốc Kim Sang trong nhà vô cùng hữu dụng sao?”
Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên nói: “Vết đâm vừa dài vừa sâu như vậy cũng dùng được sao?”
Thật sự thì nàng cũng không hiểu quy luật vết thương hồi phục nguyên vẹn như thế nào, chỉ là nàng nhớ lần trước hắn nói rằng đến vết thương bé như muỗi trên trán nàng mất một tháng mới khỏi hắn. Nếu tính toán như thế, để vết thương trên người hắn hồi phục được như ban đầu ít nhất cũng mất hơn nửa năm.
Mà từ khi xảy ra chuyện ở Đào Hoa Cốc đến bây giờ còn chưa được đến ba tháng.
Thẩm Lệnh Trăn chớp chớp mắt, hoài nghi cong eo quan sát “vết thương” của hắn, song, lại bị Hoắc Lưu Hành giơ tay ngăn lại: “Có hiệu nghiệm không phải là một chuyện tốt sao? Hay là ngươi mong rằng ta để lại sẹo sao?”
“Tất nhiên là không phải.” Nàng lắc đầu, nhìn tư thế tay hắn che đậy, mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, không tự chủ được hoài nghi nói: “Lang quân, có phải là chàng có chuyện giấu ta?”
Hoắc Lưu Hành hơi chau mày.
Thẩm Lệnh Trăn đờ ra một lúc, bừng tỉnh ngộ cười nói: “Ta biết rồi, chẳng nhẽ da của Lang quân có chỗ khác với người thường?”
Hoắc Lưu Hành yên lặng nhìn nàng một lúc, cuối cùng mở mắt, phớt lờ đi thở dài một cái: “Ngươi thà tin chuyện kỳ lạ hơn là thử nghĩ về những khả năng khác sao?”
Nụ cười miễn cưỡng duy trì của Thảm Lệnh Trăn dần dần biến mất: “Ý của Lang quân là…”
Đúng lúc này Kiêm Gia mang nước vào, nhìn thấy bầu không khí trong phòng có gì đó không đúng, bước chân cũng sững lại.
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng, ý bảo để nước xuống rồi đi ra ngoài, sau đó vòng qua Thẩm Lệnh Trăn trước mặt, chậm rãi làm ướt khăn.
Thẩm Lệnh Trăn quay lưng lại với hắn vẫn đứng đờ ra ở một chỗ, tay buông thõng trên người bắt đầu run rẩy.
Khi một chuyện vẫn chưa có kết luận, người đời đều muốn nghe sự thật, nghe chân tướng, do đó không màng đến tất cả đi suy nghĩ, đi tìm tòi.
Thế nhưng kết luận của chuyện đó đã ăn sâu bén rễ trong lòng, đối mặt với nó sẽ gặp phải nguy cơ bị diệt tận gốc(1), trái lại bọn họ lại không tự chủ được mà cách xa, chọn cách trốn tránh.
Suy cho cùng nếu như một lời nói dối đủ tốt đẹp hà cớ gì phải bóc trần?
Không phải là Thẩm Lệnh Trăn không biết là còn một khả năng khác, nàng chỉ là không muốn biết.
Nhưng sự im lặng quyết định lần này của Hoắc Lưu Hành đã buộc nàng không thể không suy nghĩ.
Nàng chậm rãi quay người lại, nhìn hắn không nói gì lau vết thương bị mũi tên xẹt qua trên bả vai cùng mình, những manh mối mà nàng đã bỏ qua vì suy nghĩ của một mình mình đột nhiên trở nên rõ ràng trong tâm trí của nàng.
Từ khi bắt đầu Hoắc Lưu Hành đã không định nói hết những gì của hắn cho người bên gối là nàng nghe.
Nếu đã như thế sao phòng kho của Hoắc phủ lại quang minh chính đại đặt cái thanh bội kiếm kia? Vì sao hắn lại không hề ngượng nghịu cho phép nàng vào trong phòng tắm, nhìn thấy vết sẹo dưới xương quai xanh của hắn?
Giờ phút này, người đang đứng trước mặt nàng là người như thế nào?
Là một người đã giấu bí mật của mình, đến cả người thân, người hầu trong nhà cũng không hề lộ ra một sơ hở nào trong suốt mười năm. Là một người dám đánh cược sinh mạng của mình để tránh khỏi việc bí mật của mình bị bại lộ trước mặt kẻ trùng trong giờ phút sinh tử cận kề.
Hắn cẩn trọng, ẩn nhẫn, tỉ mỉ như vậy sao lại không ngờ rằng vì một thanh bội kiếm cùng với một vết sẹo đủ để nàng xác nhận bí mật của hắn.
Hoắc Lưu Hành tuyệt đối không thể phạm phải lỗi lầm nhỏ như này.
Trừ khi, căn bản hắn không phải ân nhân cứu mạng của nàng. Hắn vốn không biết hôm đó ở trong núi ở Biện Kinh đã xảy ra chuyện gì.
Suy luận mà nàng cho là hợp lý, có căn cứ ban đầu chỉ là một sự trùng hợp vô cùng tình cờ mà thôi.
Thẩm Lệnh Trăn đờ đẫn nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Hoá ra Lang quân vẫn luôn lừa ta sao?”
Hoắc Lưu Hành xử lý xong miệng vết thương, mặc quần áo chỉnh tề, nhìn thẳng vào nàng nói: “Đúng.”
Nàng nuốt khan: “Cho nên hôm đó Lang quân căn bản chưa từng đi đến Biện Kinh cũng chưa từng gặp ta, cứu ta. Sở dĩ Lang quân mạo danh ân nhân cứu mạng thật sự của ta là vì lo lắng ta sẽ nói ra bí mật của chàng nên mới ôm ơn giữ ta lại?”