Chương 60

“Gặp sớm hơn thì sao? Chia cho ta một ít cuộc sống giàu sang sao?”

Thẩm Lệnh Trăn thật thà gật đầu.

Hoắc Lưu Hành phì cười: “Sợ rằng ta không thể nhận lấy tấm lòng của ngươi.”

“Vì sao?”

Bởi vì Hoắc Lưu Hành của mười năm trước vẫn còn trẻ, tài năng lộ rõ, tuyệt đối không thể nhịn được cục tức này nhận lấy ơn huệ của con gái kẻ thù.

Nếu như trận Bắc phạt khó khăn kia cho hắn một bài học, mài phẳng sự sắc sảo của hắn, hắn căn bản không biết, con người trong lúc khó khăn, nếu như không học được nhẫn thì đó chính là chỗ chết.

Nghĩ những điều này, nhưng Hoắc lưu Hành lại nói ra những lời khác: “Bởi vì lúc đó ta nghịch ngợm, nhìn thấy tiểu nha đầu trói gà không chặt như ngươi sẽ cầm châu chấu đi hù dọa ngươi.”

Thẩm Lệnh Trăn sững sờ chốc lát rồi bị chọc cho cười, sau khi cười nàng nói: “Lang quân, thật ra lúc này chàng cũng rất xấu.”

Hoắc Lưu Hành có chút ngạc nhiên nhìn nàng.

“Cá người ôn hoà nho nhã, nhã nhặn lịch sự kia không phải là Lang quân thật sự. Vì sao Lang quân lại giấu hết sự sắc sảo của mình lại? Như thế vô cùng mệt.” Thẩm Lệnh Trăn nghiêng đầu nhìn hắn, “Cho nên nếu như Lang quân muốn nghỉ ngơi, có thể thả lỏng ở trước mặt ta, chỉ làm chính bản thân mình, ta không sợ dáng vẻ hung dữ của Lang quân.”

Hoắc Lưu Hành ngẩn người.

Ẩn nấp mười năm, một người nghìn mặt, đến hắn cũng quên mất rốt cuộc bản thân mình nên là dáng vẻ như thế nào thế mà trong buổi sáng hôm nay trong rừng rậm không tên, cỏ dại um tùm này, nghe một tiểu cô nương nói rằng hắn không cần phải diễn trước mặt nàng,

Giống như một viên đá rơi thẳng xuống vực sâu, làm cho mặt nước vốn đang không sóng tĩnh lặng sóng sánh, sóng dâng trong nháy máy lướt qua đáy mắt của Hoắc Lưu Hành.

Yên lặng một lúc, hắn nhìn chằm chằm nàng nói: “Thẩm Lệnh Trăn, ngươi nói rồi đấy.”

Thẩm Lệnh Trăn gật đầu theo điều đương nhiên: “Là ta nói.”

Khoảng một canh giờ sau, Không Thanh thăm dò đường trở về, nói với Hoắc lưu Hành: “Hiện tại thành Bạch Báo không có dấu hiệu của địch, Lang quân có thể yên tâm đưa thiếu phu nhân đi đến đó.”

“Chỗ ở đã sắp xếp tốt rồi?”

Kinh Mặc gật đầu: “Là chỗ cũ.”

“Ngươi và Kiêm Gia bảo về nàng đưa nàng qua đó, ta cưỡi ngựa đi đường khác làm chuyện chính.”

Thẩm Lệnh Trăn sững sờ: “Lang quân cưỡi ngựa có bị lộ không…?”

Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Ta sẽ giả thành binh sĩ.”

Thảm Lệnh Trăn gật đầu, nhìn hắn cưỡi ngựa phi nhanh đi mình quay trở lại xe ngựa đi đến thành Bạch Báo.

Thành Bạch Báo vẫn gần Khánh Châu, so với Định Biên Quân phía Bắc kia vẫn không được coi là hoang vắng. Sau khi vào trong thành, khách điếm bên đường cũng không ít.

Nhìn từ bên ngoài nhìn vào, toà nhà mà Hoắc Lưu Hành sắp xếp tên có vẻ không có ai biết đến, làm ăn cũng có vẻ như không đông khác cho lắm nhưng bên trong lại trật tự ngay ngắn, sắp xếp cũng gọn gàng.

Thẩm Lệnh Trăn nghĩ đến câu “chỗ cũ” của Kinh Mặc, đoán rằng khách điếm này vốn là địa bàn của Hoắc gia.

Giờ đã là hoàng hôn, nàng lê cơ thể rã rời của mình vào trong phòng, đến chăn mà có sạch hay không nàn cũng không kiêng kị mà nằm lên giường.

Kiêm Gia đang định rót cho nàng bát nước uống, quay đầu nhìn thấy nàng đã ngủ say, tránh việc làm ồn khiến nàng tỉnh giấc cũng không thay quần áo cho nàng, chỉ đắp cho nàng một cái chăn mỏng rồi đóng cửa lui ra ngoài.

Thẩm Lệnh Trăn ngủ mê mệt, lúc mở mắt ra lại bị tiếng động phá cửa sổ nhảy vào đánh thức.

Nàng vẫn còn thấy mơ màng, kinh sợ đang định hét lên, lại nhìn thấy người đến tháo mũ chiến đấu che mặt xuống, suỵt một cái với nàng, đè thấp giọng nói: “Là ta.”

Lúc này nhờ ánh nến trong phòng mà Thẩm Lệnh Trăn mới há thiện ra Hoắc Lưu Hành mặc áo giáp, sắp trời ngoài cửa số cũng đã tối đen như mực, có bẻ như là đã nửa đêm.

Nàng vỗ vỗ ngực, ổn định tinh thần, xốc chăn lên xuống giường: “Lang quân đi công chuyện thế nào, có thuận lợi không?” Hỏi xong nàng thấy trên áo giáp của hắn có một vệt máu đỏ tươi lớn, sợ hãi, “Lang quân bị thương sao?”

“Trên vai có vết thương nhỏ, đều là máu của người khác.” Hoắc Lưu Hành tháo áo giáp nặng nề xuống, “Bảo Kiêm gia mang chậu nước sạch đến đây.”

Thẩm Lệnh Trăn lập tức chuyển lời của Kiêm Gia đang canh giữ cửa ở hành lang rồi quay lại nhìn thấy Hoắc lưu Hành đã cởi hết quần áo phía trên.

Không cảm thấy xấu hổ, nàng vội vàng đi lên phía trước muốn quan sát xem tình hình vết thương của hắn, đến khi nhìn thấy thật sự trên vai chỉ là một vết thương bị đâm không sâu lắm mới thở phào một cái.

Hoắc Lưu Hành nhìn nàng: “Nhìn thấy máu không chóng mặt sao? Quay sang bên kia.”

Thẩm Lệnh Trăn cũng chỉ là tình thế cấp bách mới có gan to, vừa nghe thấy xong lại phân biệt mùi máu nồng nặc phân tán bốn phía tạm thời có chút hoa mắt, nhanh chóng quay lưng lại.