Chương 59

Lúc xe ngựa dừng lại, nàng giật mình một cái, mơ màng hỏi Hoắc Lưu Hành: “Đến rồi sao, Lang quân?”

“Vẫn còn ở giáp giới giữa Khánh Châu và Định Biên Quân, chỉ là dừng lại nghỉ ngơi.”

Nàng lập tức vực tinh thần dậy: “Lang quân, ta tới giúp chàng chứ không phải gây phiền phức cho chàng. Chàng đừng vì ta mà chậm trễ lộ trình. Chúng ta cứ thế mà(1) vào thành đi.”

Hoắc Lưu Hành lắc đầu, cười nói: “Không phải ta có ý chiều theo ngươi mà là chỗ phía trước gần với thành Bạch Báo(2), chỗ đóng quân phức tạp, tình thế chưa rõ, phải để Kinh Mặc đi trước thăm dò đường, dù gì cũng phải dừng lại ở chỗ này, thuận đường nghỉ lại cũng không sao.

Lúc này Thẩm Lệnh Trăn mới yên tâm theo hắn xuống xe, chỉ là vừa xuống đã thấy hoa mày chóng mặt, chân tê như bị kim đâm, mềm nhũn ngã về phía sau.

Hoắc Lưu Hành đang đợi ở bên ngoài kịp thời vững vàng đỡ nàng, ôm nàng như ôm em bé bế xuống xe.

Thẩm Lệnh Trăn yếu ớt kéo thắt lưng của hắn tỉnh lại. Hoắc Lưu Hành vỗ vỗ lưng nàng, ôm lấy vai nàng, quay đầu sai Kiêm Gia: “Đi xung quanh đêm kiếm chút quả dại, hái quả chín, không rõ quả nào có thể ăn được cũng hái mang về đây ta chọn.”

Kiêm Gia kinh hãi nhìn chằm chằm đôi chân đứng thẳng của Hoắc Lưu Hành khoảng năm giây, lại nhìn sắc mặt không hề thấy bất ngờ của Thẩm Lệnh Trăn, nhanh chóng gật đầu, vội vàng đi kiếm. Lúc này chạy ra khỏi dường như vẫn chưa phản ứng lại kịp, trên đường loạng choạng suýt ngã.

Mặt của Thẩm Lệnh Trăn áp vào vạt áo trước của Hoắc Lưu Hành lấy lại sức một lúc lâu chân mới cảm thấy có cảm giác, mới đứng thẳng người dậy.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn xung quanh phát hiện giờ chắc gần đến giờ Thìn. Nơi đây là núi rừng cây cối dày đặc um tùm, phía trước là một con suối hẹp nước chảy róc rách, xung quanh vẫn còn được tính là râm mát.

Hoắc Lưu Hành cởϊ áσ ra, trải lên một nơi đất bằng phẳng bên bờ suối, đỡ nàng ngồi xuống rồi quay đầu đi lấy bình tông(3) đi đến bên suốt lấy nước.

Thẩm Lệnh Trăn ngồi trên xe ngựa một ngày hai đêm, lại ngồi nữa ngược lại lại cảm thấy phí sức, nhìn thấy hắn rời đi bèn đi theo hắn một bước không rời, ở bên cạnh hắn hỏi: “Lang quân, uống nước suối trong núi có bị đau bụng không?”

Hắn rút nút bình, quay đầu nhìn nàng: “Tất nhiên ta uống thì không sao. Ngươi thì thôi đi ngoan ngoãn uống trà mang từ nhà đi.”

Nàng gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn động tác của hắn, nhìn nước suối chảy róc rách vào trong bình đang cảm thấy thú vị thì đột nhiên cảm thấy hoa mắt, mắt nàng hiện lên dải bóng dài màu đen sì, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì tầm mắt nàng đã bị Hoắc Lưu Hành che lấp.

Ngay sau đó là tiếng rít vang lên bên tai.

Thẩm Lệnh Trăn đứng đờ người chớp mắt, hàng lông mi dày của nàng chọc vào lòng bàn tay của Hoắc Lưu Hành, lờ mờ cảm thấy điều gì đó, run rẩy hỏi: “Lang quân, đây là…”

Một tay của Hoắc Lưu Hành che mắt nàng, một tay để con dao rộng bằng ngón tay cái vào trong suối rửa sạch vết máu, sau đó nhặt một cành cây, một tay ném con rắn đã bị chém thành đôi vào bụi cây bờ suối bên kia.

Đến khi thu con dao lại hắn mới thả tay xuống: “Không có gì.”

Nhưng Thẩm Lệnh Trăn bởi vì ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí đã đoán được gì đó, nổi da gà da vịt cả người, chạy thật nhanh ra xa, yên phận quay về chỗ ngồi, thu tay thu chân mở to mắt cảnh giác nhìn “tình địch” xung quanh.

Hoắc Lưu Hành muốn cười nhưng phải nhịn lại, ngồi xuống bên cạnh nàng, “Có ta ở đây ngươi sợ cái gì?”

Mặt của Thẩm Lệnh Trăn trắng bệch, nàng lắc đầu, ý bảo không sợ nhưng nàng vẫn nhìn xung quanh không chớp mắt, trong lúc đảo mắt nhìn thấy Hoắc Lưu Hành ngẩng cổ muốn uống nước, nhanh chóng ngăn hắn lại: “Lang quân, trong nước suối có… Nước này sao có thể uống được nữa?”

Hoắc Lưu Hành không để bụng: “Làm gì có gì?”

Thẩm Lệnh Trăn một phát cướp lấy cái bình tông của hắn: “ Không được, không được, chỗ nước này không thể uống được nữa. Trên xe ngựa vẫn còn một ít nước trà, để ta đi lấy.”

Hoắc Lưu Hành kéo nàng lại, lấy bình nước trở về: “Ngươi cứ rối rít lên làm gì? Trước kia khi ta hành quân đánh giặc, lúc vô cùng khát khó khăn lắm mới tìm thấy một cái hồ, ở bên chất đầy thi thể, có lẫn phải máu người cũng phải uống, đây đã là gì?

Thẩm Lệnh Trăn không biết làm sao mà nghe xong đầu mũi lại cảm thấy chua xót, chậm rãi ngồi lại chỗ cũ, nhìn hắn nói: “Trước kia có phải Lang quân sống rất khổ không?”

Hoắc Lưu Hành nhàn nhạt chớp mắt, cũng không phủ nhận: “Sinh ra vào thời thế loạn lạc, không thể tránh khỏi.”

“Lúc ta ở Biện Kinh sống cuộc sống giàu sang thì Lang quân ở trong biển máu núi người bảo vệ nước nhà…” Thẩm Lệnh Trăn rũ mắt, “Nếu như ta có thể gặp Lang quân sớm hơn thì tốt.”