Chỉ là phải chịu khổ cực một chuyến.
Nàng cật lực gật đầu: “Vì Lang quân, vào nơi nước sôi lửa bỏng không từ, ăn gió nằm sương thì có là gì!” Thấy hắn vẫn đang do dự, nàng nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của Hoắc Lưu Hành, “Hơn nữa Lang quân, một khi chàng đi rồi một mình ta ở đây chán chết, ta không muốn phải tách ra khỏi Lang quân…”
Hoắc Lưu Hành nhìn tay này đang kéo vạt áo của hắn, yên lặng một lúc rồi gật đầu: “Được rồi.”
Hôm nay Thẩm Lệnh Trăn hăng hái phân rõ ràng cho cả nhà màn kịch đêm qua đã sắp xếp
Trong chuyện của Hoắc Lưu Hành mọi người tạm thời bỏ lại những thành kiến lại đồng lòng chưa từng có cùng phối hợp với nàng.
Đầu tiên là sáng sớm, cả nhà ngồi xung quanh bàn ăn ăn sáng, mọi người hỏi han Thẩm Lệnh Trăn ân cần, đặc biệt được lóa mắt bởi sự hỏi han chăm sóc từng li từng tí “Trán bị thương rồi làm sao cầm được đũa” của Hoắc Lưu Hành.
Sau khi ăn xong, trên đường trở về viện của mình Hoắc Thư Nghi, người dạo này bị lạnh nhạt, gặp phải Thẩm Lệnh Trăn, châm chọc nói: “Con gái nhà quyền quý đúng là được chiều chuộng.”
Kiêm Gia tức giận bất bình cãi lại một câu khiến cho Hoắc Thư Nghi tức giận, hai bên cãi nhau, nhất thời không thể can được. Cuối cùng Thẩm Lệnh Trăn chủ động rút lui, đau lòng quay về phòng ngủ của mình.
Buổi chiều, Thẩm Lệnh Trăn vẫn vô cùng tủi thân, sai người hầu thu dọn hành lý, quyết định dọn ra khỏi Hoắc phủ đến Thẩm trạch ở.
Dư Uyển Giang nghe thấy tin này lập tức đi đến khuyên bảo, ngăn nàng không được chỉ có thể bàn bạc với Hoắc Lưu Hành, nói rằng tình hình trong thành vẫn còn loạn lạc, để nàng một mình sống ở trong Thẩm trạch về tình về lý đều không được chi bằng để hắn đến đó sống với nàng một thời gian khuây khỏa.
Chạng vạng, Hoắc Lưu Hành và Thẩm Lệnh Trăn hợp tình hợp lý rời khỏi Hoắc Phủ. Đêm đến, dưới vỏ bọc dân tị nạn chạy loạn, hai người lặng lẽ từ cửa sau Thẩm trạch đi ra ngoài, đi đến ngõ tối rồi đi ra khỏi thành.
Bởi vì vẫn còn ở địa giới Khánh Châu, Hoắc Lưu Hành không thể táo bạo cưỡi ngựa bèn ngồi chung xe ngựa với Thẩm Lệnh Trăn, chỉ là bớt được việc ngồi xe lăn.
Mặc dù đi làm việc công nhưng tâm tình của Thẩm Lệnh Trăn vô cùng tốt. Nàng vốn đã chuẩn bị tốt chuyến đi lần này hơn nửa không thể mang theo người hầu, không ngờ rằng Hoắc Lưu Hành nghĩ đến việc nàng không thể thiếu được người hầu hạ nên chủ động cho phép Kiêm Gia đi cùng.
Thẩm Lệnh Trăn đã nhìn thấy được thâm ý từ việc nhỏ xíu này.
Lần này đi Hoắc Lưu Hành không thể tránh khỏi có những lúc phải đi, đồng nghĩa với việc trực tiếp tiết lộ chuyện chân cẳng của hắn với người đi cùng. Hắn tin tưởng người hầu bên người của nàng như vậy chứng tỏ rằng hắn đã chấp nhận nàng hơn một chút.
Bởi vì để kịp thời gian, sau khi ra khỏi thành xe ngựa chạy như bay trên đường, đường núi gồ ghề, xóc nảy không ngừng.
Gặp phải ổ gà, xe ngựa đột nhiên xóc nảy lên, cả người Thẩm Lệnh Trăn đột nhiên nhẹ bẫng, người cũng theo đó mà bật cao lên, trong lúc hoảng sợ tưởng rằng mình lại bị thương, kết quả da đầu nàng lại cảm thấy được lòng bàn tay dày rộng.
Nàng sửng sốt, ngẩng đầu lên mới phát hiện Hoắc Lưu Hành đang giơ cánh tay mình ra, để tay mình vào giữa đầu nàng vào nóc xe,
Nàng nhanh chóng nắm lấy tay hắn: “Lang quân bị đυ.ng có đau không?”
Hoắc Lưu Hành đẩy nàng ra, vẫn giữ nguyên tư thế này nhẹ nhàng nói: “Ngươi nghĩ ta là ngươi sao?”
“Nhưng nếu cứ giữ nguyên tư thế tay như thế này thì quá mỏi, ta tự vịn cũng được rồi.”
“Ngươi không thể.”
Hoắc Lưu Hành chắc chắn xem nhẹ nàng, quả như đúng như dự đoán, gặp phải một cái ổ gà nữa Thẩm Lệnh Trăn đang nắm chặt tay vịn trong xe lại bị nảy lên, tất cả đều dựa vào sự chăm sóc của hắn bên cạnh.
Nàng ỉu xỉu nhìn người bên cạnh từ đầu đến cuối ngồi vẫn vững như núi Thái Sơn, không nhúc nhích chút nào: “Tại sao Lang quân có thể ngồi vững như vậy mà ta không thẻ?”
“Nếu như việc gì ngươi cũng có thể thì ta lại không có việc gì làm rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn nhìn hắn, lại nhìn cánh tay đang bảo vệ nàng trên đầu, không nhịn được cười: “Lang quân thật tốt với ta.”
Cũng được đấy chứ.
Biểu cảm trên mặt Hoắc Lưu Hành không hề thay đổi. Hắn chớp mắt nhìn khoé miệng đang cong lên cửa nàng, tay hắn dường như nhận được sự cổ vũ, tự động giơ ngay ngắn hơn.
Xe ngựa phi như bay cả quãng đường, từ lúc đêm đen đến khi bình minh, lại đến khi mặt trời ngả về phía tây, mặt trời lặn, trăng mọc lên, rồi trời lại sáng, cứ như thế một ngày hai đêm qua đi, cuối cùng xe ngựa cũng ra khỏi Khánh Châu.
18 canh giờ này, Kinh Mặc và Kiêm Gia ở bên ngoài thay nhau đánh xe, đổi ba lần ngựa. Hoắc Lưu Hành tai nghe đường quan sát kĩ càng, suốt cả chặng đường không ngủ. Thẩm Lệnh Trăn lại dựa và thùng xem cả đường lúc ngủ lúc tỉnh, đói thì ăn lương khô, khát thì lại uống vài ngụm nước, cả đường như thế, tinh thần đã bị tàn phá đến mê man.