Hoắc Lưu Hành giơ tay rẽ tóc của nàng, tỷ mỷ nhìn: “Khoảng mười ngày nữa là không rõ nữa rồi, một tháng nữa là mất hẳn.”
Nàng chau mày gật đầu: “Vậy một tháng này ta không đẹp nữa.”
Hoắc Lưu Hành buồn cười nói: “Nữ tử khuê các nhà người ta chưa gả chồng mới sợ, ngươi đã gả cho ta rồi còn sợ gì nữa?”
“Ta sợ Lang quân…” Nàng nói một nửa lại ngừng lại, “Ta sợ Lang quân cảm thấy ta không đẹp nữa nên sẽ không để ý ta.
Hoắc Lưu Hành nghĩ trong lòng hắn không phải là nàng, gả cho người khác còn xem đối phương có đẹp hay không.
Hắn nói: “Ta đối xử với ngươi như thế nào không liên quan đến vẻ bề ngoài của ngươi.”
Thẩm Lệnh Trăn nhíu mày, đột nhiên cảm thấy vui hơn, cúi thấp người, nắm lấy tay vịn xe lăn của hắn: “Nhắc đến mới thấy kỳ lạ, vì sao từ trước đến nay Lang quân chưa từng khen vẻ bên ngoài của ta? Khi còn ở Biện Kinh có người nói ta xinh đẹp. Lang quân thấy ta thế nào?”
Hoắc Lưu Hành chớp mắt, đánh giá nàng: “Là một cô nương chưa trổ mã hoàn toàn, ta nhìn ngươi cũng không khác lắm so với Diệu Linh.”
Hắn nói cũng không phải giả. Suy cho cùng Hoắc Lưu Hành cũng lớn hơn nàng một giáp, bình thường thấy nàng như là một đứa bé trộm mặc đồ của người lớn, hơn nữa tướng mạo của nàng xinh đẹp thanh tú, trông nàng còn nhỏ hơn so với tuổi của nàng. Nếu như như có ý nghĩ “xinh đẹp đến quên cả đói” với tiểu cô nương bé nhỏ thế này ngược lại có chút bỉ ổi không chịu được
Thẩm Lệnh Trăn có chút thất vọng: “Ồ, ra là thế…” Nói xong lại oán hận, “Lang quân nghĩ thế nào liền nói ra như thế,. Trước kia những lời mà Lang quân nói còn dễ nghe, gần đây càng ngày càng không thích nói những thứ như thế rồi.”
Đó là vì những thứ trước kia đều là giả.
“Vậy ngươi lớn thêm một tuổi nữa, một năm sau ta nhất định sẽ khen ngươi đẹp thật lòng.”
“Sao Lang quân biết một năm nữa ta sẽ xinh đẹp?”
“Đáy đã bày ra hết ở đây rồi còn thấp hơn nữa được sao?”
Thẩm Lệnh Trăn lập tức lại trở nên vui vẻ: “Lang quân đúng là nhìn xa trông rộng, có con mắt tinh đời!”
Hoắc Lưu Hành dáng vẻ vui vẻ xoay vài vòng của nàng, lắc lắc đầu, bản thân cũng cười cười, đang lúc muốn gọi nàng đi ngủ đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa: “Lang quân, tiểu nhân có việc bẩm báo.”
Là tiếng của Kinh Mặc.
Hoắc Lưu Hành lăn xe lăn qua đó: “Sao?”
Kinh Mặc đè thấp giọng: “Phía bắc truyền đến tin khẩn, Quân chủ nghi ngờ rằng Định Biên Quân có nội gián, chỉ là đêm nay dân tị nạn Tây Khương lại bạo loạn, vết thương cũ của Quân chủ tái phát, hiện ra đang ở tiền tuyến miễn cưỡng chống đỡ đại cục, chuyện phía sau thật sự phải dùng thuật phân thân.”
Hoắc Lưu Hành chau mày, đang lúc yên lặng lại thấy Thẩm Lệnh Trăn mặc xong áo choàng đi từ trong phòng ngủ trong đi ra: “Lang quân, xảy ra chuyện gì sao?”
Hoắc Lưu Hành nhìn Kinh Mặc ý bảo hắn đi vào, đợi đóng cửa xong mới nói: “Có chút rắc rối, ta phải đi đến chỗ quân Định Biên một chuyến.”
Chuyện hắn rời đi không giấu được người bên gối là Thảm Lệnh Trăn. Hiện giờ tim của nàng đã hướng về hắn, chi bằng nói thật với nàng.
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt: “Đêm nay sao?”
“Muộn nhất là sáng mai. Lần này ta đi chưa biết ngày quay về, trong phủ vẫn còn tai mắt của Tứ điện hạ cần ngươi và mẫu thân giấu giúp ta.”
“Nếu như thật sự có tai mắt, chỉ dựa và ta với mẫu thân sợ rằng có chút mạo hiểm.”
Hoắc Lưu Hành và Kinh mặc đồng loạt yên lặng, Thẩm Lệnh Trăn biết rồi, chuyện này vô cùng quan trọng.
Nàng nhíu mày nghĩ, đột nhiên nàng có một ý tưởng: “Lang quân, ta có một kế sách. Chàng xem, nếu như trước mặt người hầu trong phủ, ta với đại tiểu thư diễn một màn kịch bất hoà, sau đó ta đau lòng rời đi, dọn đến Thẩm trạch ở, mẫu thân khuyên ta không được, cũng không dám đắc tội ta bèn bảo chàng đến đó ở cùng ta một thời gian, như thế, chẳng phải chàng có thể thuận lợi rời khỏi Hoắc phủ rồi sao?”
Mắt Kinh Mặc sáng lên: “Lang quân, ý kiến này rất được.”
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Sau khi ta đi thì sao? Hiện trong trong thành dân tị nạn khác nơi, chuyện cứu nạn vẫn chưa thực hiện, cùng lúc có thể xuất hiện người quấy rối. Một mình nàng ở trong nhà Thẩm gia, nửa đêm dân tị nạn tìm đến cửa thì phải làm sao?”
“Lang quân có thể cho vài người ở nhà Thẩm gia bảo vệ…” Nàng nói một nửa lập tức dừng lại, lắc lắc đầu.
Như thế cũng được, hơn nữa chưa cần nói đến người được sai đến có đáng tin hay không, nếu cứ huy động nhân lực như vậy, người có dã tâm chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm đến Thẩm trạch điều tra. Như vậy sẽ mất đi ý nghĩa việc tạo ra kế hoạch này.
“Hay là Lang quân mang Thiếu phu nhân đi cùng? Như thế cho dù nếu Thẩm trạch bị phát hiện ra là không có người ở, chỉ cần Thiếu phu nhân vẫn còn ở bên cạnh ngài, có thể lấp liếʍ chuyện này thành chuyện khách, quân Định Biên vẫn là địa bàn của Quân chủ, hơn nữa Lang quân cũng không ra chiến trường đánh trận, cũng chỉ ở hậu phương đi loanh quanh, Thiếu phu nhân đi cùng ngài vừa không nguy hiểm, chỉ là…”