Huống hồ, Hoắc Lưu Hành đã sớm thăm dò được thái độ của Trưởng công chúa với Thánh thượng trên người Thẩm Lệnh Trăn.
Khi Triệu Tuần đến phủ, Thẩm Lệnh Trăn lại khách khí xa cách với vị biểu ca này, lại lấy ví dụ thái tử ngã ngựa, mượn điều đó để nhắc nhở hắn cẩn thận. Cho dù từ nhỏ nàng đã ra vào hoàng cung, nhưng qua lại với người thân trong hoàng thất lại vô cùng ít, vậy thì đằng sau chắc chắn chính là sự dạy dỗ của Trưởng công chúa.
Về sau nhắc đến chuyện ân nhân cứu mạng, Thẩm Lệnh Trăn thành thật, Trưởng công chúa lại không nói hết chuyện này với Thánh thượng. Điều này chứng tỏ rằng đối với chuyện của Thẩm gia, Trưởng công chúa có tư lợi riêng của bà.
Hơn nữa những lời nói thật của Thẩm Lệnh Trăn đem say rượu, nói rằng vì chuyện ban hôn mà trong lòng cảm thấy không vừa lòng Thánh thượng, nói Quốc công gia đã từng vì nàng mà có ý định ra mặt. Điều này càng có thể chứng minh rằng thái độ của Thẩm gia với Thánh thượng chính là oán nhưng không dám nói ra.
Vào đêm đó, những lời nghe thì mơ hồ nhưng thực chất là lại thật lòng của Thẩm Lệnh Trăn, hắn thật sự tin trong quan hệ giữa đại phòng Thẩm gia và hoàng thất đã tồn tại sự cảnh giác nên Hoắc Lưu Hành mới quyết tâm, hứa với nàng rằng chỉ cần nàng không phản bội hắn hắn sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
Hắn nói: “ Con người của Trưởng công chúa, cho dù là hiểu lòng người, hiểu tình thế đều hơn Thánh thượng. Nếu như con không đoán sai thì bà đã sớm không còn hy vọng với hoàng thất, sợ rằng thái độ với luôn trung thành với Thánh thượng - nhị phòng Thẩm gia cũng sớm đã không còn thân thiết, chỉ là chưa đến thời khắc vô cùng cấp bách, còn đang do dự nên dựa vào con thuyền nào. Điều mà con muốn làm chính là khiến cho đại phòng Thẩm gia thật sự rơi xuống nước, ngồi lên thuyền Hoắc gia chúng ta. Vị Trấn Quốc Trưởng công chúa nợ Hoắc gia chúng ta, dùng tất cả tiền bạc mà bà đã dùng dụm cả đời trả lại chúng ta. Mẫu thân thấy như thế được không?
Bà đã sử dụng mỹ nhân kế của hắn, hắn sẽ tương kế tựu kế trả lại bà.
Hai con đại bàng cùng nhau mổ một con rồng, dù gì cũng phải nhanh hơn.
Ra khỏi viện Dư Uyển Giang, lúc đến phòng của Thẩm Lệnh Trăn, Hoắc Lưu Hành phát hiện nàng không ngoan ngoãn nằm trên giường mà ngồi trước bàn, đối diện gương đồng ôm má.
Nghe thấy tiếng bánh xe lăn lộc cộc, nàng ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao Lang quân lại đến đây?”
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng: “Ta không thể đến sao?’
“Có thể, tất nhiên là có thể. Đây là phủ đệ của Lang quân, Lang quân muốn đi đâu không ai có thể cản được.” Nàng đứng dậy đi ra đón hắn, “Chỉ là khoảng thời gian trước kia, Lang quân đều ở trong viện của mình, ta còn tưởng rằng…”
“Ta ngủ ở đó, chẳng nhẽ không phải bởi vì ngươi nói rằng ngủ với ta khiến ngươi không ngủ được sao?”
Thẩm Lệnh Trăn sờ mũi: “Cơn ác mộng đó đã qua lâu lắm rồi, hiện giờ không thế nữa.”
“Vậy thì bắt đầu từ hôm nay ta sẽ ngủ ở đây.”
Thẩm Lệnh Trăn cong eo nhìn hắn: “ Ta đối với Lang quân bảo đi thì đi bảo đến thì đến như thế này có phải là không tốt không?”
“...” Chân của hắn, ai bị nàng bảo đi thì đi bảo đến thì đến?
Hoắc Lưu Hành tức giận, chỉ vào gương đồng: “Nửa đêm nửa hôm không ngủ, ở đây nhìn gương, không sợ doạ người khác sao?’
Thẩm Lệnh Trăn hơi sửng sốt, quay người đi đến, nghẹn giọng nói: “Ừm, ta cũng phát hiện ra hiện tại ta cũng khá doạ người.”
Ngón trỏ đang chỉ vào gương đồng của Hoắc Lưu Hành đột nhiên cong lại, nhớ lại những gì hắn nhìn thấy khi đi vào phòng, đó là dáng vẻ chau mày của nàng ở trước gương đồng của nàng, đột nhiên hắn hiểu ra vấn đề,
.
Vết thương của Thẩm Lệnh Trăn ở trên trán, mặc dù miệng vết thương đã được tóc mai che di một chút nhưng nếu như nhìn cẩn thận vẫn tương đối rõ. Nàng đang lo lắng về sau sẽ để lại sẹo.
Thực ra vừa nãy hắn trút giận chỉ là nhất thời nhanh miệng chứ không có ý gì.
Hắn yên lặng một lát rồi giải thích: “… Ta không có ý đó.”
Thẩm lệnh Trăn chun mũi: “Ta đi ngủ đây.” Nói xong nàng quay người trèo lên trên giường,
Hoắc Lưu Hành nhoài người ra phía trước nắm lấy cánh tay nàng: “Quay lại ta xem nào.”
Thảm Lệnh Trăn rất ít khi cảm thấy vô cùng bẽn lẽn, lần này lại lắc lắc đầu, kiên quyết không quay mặt lại.
Nghĩ cũng đúng, Ban ngày còn kiêng kị cái này, kiêng kị cái kia, nên nàng không nói gì nhưng làm gì có cô gái nào không để ý đến dung nhan của mình cơ chứ.
Hắn khẳng định nói: “Ngươi yên tâm, sẽ không để lại sẹo đâu. Thuốc mà ta dùng là Kim Sang, quá thừa cho loại vết thương thế này.
Thẩm Lệnh Trăn hơi hơi quay đầu, che trán liếc mắt nhìn hắn: “Thật sao?”
“Thật mà. Nếu như để lại sẹo, ngươi cứ việc đến hỏi tội ta.”
Lúc này Thẩm Lệnh Trăn mới chậm rãi quay người lại cho hắn nhìn.