Hoắc Lưu Hành vừa vào cửa đã thấy Kinh Mặc vội vàng đi lên đón: “Lang quân, lão phu nhân nói sau khi ngài quay về mời ngài đến viện của bà một chuyến…” Hắn đè thấp giọng, “Có lẽ là vì chuyện ở tiền sảnh.”
Buổi chiều, bởi vì xe ngựa của Thẩm Lệnh Trăn mà Kinh Mặc lỡ mất chuyện, mãi về nhau nhanh chong quay về phủ nghe Không Thanh kể lại chuyện lúc đó Hoắc Lưu Hành mất tập trung.
Hoắc Lưu Hành cười nhạt, dường như không thấy bất ngờ, mở miệng lại hỏi: “Thiếu phu nhân nghỉ ngơi chưa?”
“Chắc là nghỉ ngơi rồi nhưng vừa nãy Kiêm Gia đi hỏi trong phủ có thuốc giảm đau hay không, có lẽ là vết thương vẫn đâu nên Thiếu phu nhân không ngủ được.”
“Ngươi dặn Kiêm Gia để cửa, một lúc nữa ta sẽ qua đó.”
“Đêm nay Lang quân nghỉ ngơi trong phòng Thiếu phu nhân sao?”
Hoắc Lưu Hành gật đầu quay đầu đi đến viện của Dư Uyển Giang.
Trong viện đèn đuốc sáng trưng, Dư Uyển Giang bóp trán ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng, dường như bà đã đợi hắn rất lâu rồi, thấy hắn đến lập tức cho người hầu lui hết ra ngoài.
Hoắc Lưu Hành hành lễ gật đầu với bà: “Mẫu thân.”
“Lưu Hành, chắc con cũng biết vì sao mẫu thân gọi con qua đây.”
“Con biết.”
“Biết bao nhiêu năm nay con làm việc đều cẩn thận tỉ mỉ, với người khác cũng bình tĩnh kiềm chế. Không có ai hoàn hảo cả(1), thỉnh thoảng cũng có những lúc sai lầm, tất nhiên không thể trách được nhưng con không nên…” Dư Uyển Giang nói đến đây thở dài một cái.
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Con thừa nhận chuyện hôm nay có chút không thoả đáng, may là nó vẫn chưa xảy ra chuyện gì lớn. Song, mẫu thân, con biết con đang làm gì.”
Dư Uyển Giang chau mày: “Con đã từng nói với mẫu thân, chuyện phu thê này con có chừng mực. Những ngày gần đây, Thẩm thị làm người đúng thực là không thể soi mói. Song, con phải nhớ rằng từ đầu đến cuối nàng là con gái của Trưởng công chúa, sau lưng nàng là Triệu gia, con để tâm đến nàng như thế làm sao có thể xứng với linh hồn của mẫu thân con và huynh trưởng con ở trên trời?”
“Mẫu thân cũng nói rồi, nàng ấy làm người thật sự không thể soi mói. Ban đầu, vào đêm ở quán trà, nàng ấy vì con mà xả thân quên mình. Sau đó Thư Nghi mấy lần đυ.ng chạm đến nàng, nàng nhẫn nhịn tức không nói, khoan dung độ lượng, từ trước đến này chưa từng bày ra bộ dáng con nhà quyền quý. Hơn nữa, hôm nay đột nhiên gặp phải nguy hiểm, giữa bờ vực sống chết, nàng lại nhớ đến sự an nguy của Diệu Linh đầu tiên… Chẳng nhẽ nàng không phải là người không có cha sinh mẹ dưỡng, không có người nhà thương yêu sao? Nàng ấy đối xử với con, với cả người nhà con bằng cả trái tim mình, tận tình tận nghĩa. Nếu hôm nay con cay nghiệt với nàng chỉ để an ủi linh hồn huynh trưởng và mẹ ruột của con ở trên trời, thì ngày mai, làm sao con có thể bồi thường cho nàng? Con làm tròn trách nhiệm của một người em, một người con, vậy con bắt buộc phải từ bỏ trách nhiệm làm chồng sao?
“Lưu Hành, những gì con nói đúng là hợp lý nhưng Trấn quốc Trưởng công chúa và Hoắc gia có thù oán với nhau, chẳng nhẽ cứ để thù oán tiêu tan như mây khói vậy sao? Nếu con đã muốn thanh toán sạch sẽ thù cũ với Trưởng công chúa, hôm nay con lại nhận Thẩm thị làm vợ, về sau con phải làm như thế nào?”
Hoắc Lưu Hành cười: “Mẫu thân cho rằng báo thù rửa hận là thế nào? Lẽ nào cứ phải là mạng đền mạng sao? Nếu mạng đều mạng chính là báo thù rửa hận thì con không cần phải ẩn nấp 27 năm, con sớm đã gϊếŧ thẳng vào trong Biện Kinh rồi.”
“Tất nhiên không phải là mạng đổi mạng. Tất cả người chúng ta chẳng qua đều là con cờ phục quốc, điều cuối cùng phải làm chính là đưa đứa con của Mạnh gia lên ngôi.”
“Nếu đã như vậy, món nợ mà Trưởng công chúa nợ Hoắc gia sao phải lấy mạng bù vào? Cho đến hiện tại, tất cả quyết định của con đề dựa trên đại cục, con sẽ không làm những việc tự đưa mình vào đường chết. Mẫu thân, Thẩm Lệnh Trăn họ Thẩm chứ không phải họ Triệu.”
“Con nói…”
Hoắc Lưu Hành cười: “Mẫu thân nghĩ kỹ lưỡng lại sẽ phát hiện, quan hệ giữa đại phòng Thẩm gia và hoàng thất cũng không quá là bền chắc. Nếu Trưởng công chúa và Thánh thượng thật sự thân thiết như thế, vậy thì vào 27 năm trước, lúc đến tuổi thành thân, tại sao Trưởng công chúa vẫn luôn chần chừ không định đoạt hôn sự của mình, vì sao nhiều năm sau lại gả cho Quốc công không có vị trí thật sự nào trên triều đình, hơn nữa lại là người không có chí lớn, và cũng vì sao đến giờ chỉ có một người con gái là Thẩm Lệnh Trăn mà không có con trai đủ để kế thừa tước vị Thẩm gia? Bao nhiêu năm nay bà đang trốn tránh cái gì, nhún nhường cái gì?”
Ánh mắt của Dư Uyển Giang dao động.
“Song, nếu như bà đang trốn tránh như thế, nhường nhịn như thế đến giờ, Thánh thượng chẳng thèm chớp mắt để cho đứa con gái duy nhất của bà trả nợ thay cho bọn họ. Cùng Thánh thượng lập nên giang sơn Đại Tề, hết sức trung thành, siêng năng bỏ ra nhiều thứ bao nhiêu năm nay vì triều đình nhưng đổi lại kết cục như thế này. Người cho rằng hiện giờ trong lòng Trưởng công chúa còn tồn tại mấy phần tình nghĩa với hoàng thất, với Thánh thượng?”