Thẩm Lệnh Trăn nhịn đau đáp: “Nhị ca muội lo lắng những ngày này dân tị nạn gây rối trong thành. Những chuyện này thường có sau khi thiên tai xảy ra.”
Hoắc Lưu Hành rũ mắt nhìn nàng, thấy nàng thà nói chuyện giải thích còn hơn là kêu ra tiếng, quay đầu nhìn Dư Uyển Giang: “Mẫu thân.”
Dư Uyển Giang ngầm hiểu, kéo Hoắc Thư Nghi và Hoắc Diệu Linh ra khỏi tiền sảnh.
Không Thanh, Kiêm Gia và Bạch Lộ cũng biết điều mà lui xuống dưới.
Đợi mọi người đi hết, Hoắc Lưu Hành vừa rửa sạch vết thương cho nàng vừa nói: “Có thể kêu lên rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn nhìn hắn, Vừa nãy nàng cố gắng nhẫn nhịn là vì lo lắng bản thân sẽ kêu đến kinh thiên động địa, khiến cho Hoắc DIệu Linh càng thêm áy náy không nghĩ rằng thế mà lại bị Hoắc Lưu Hành nhìn ra rồi.
Nàng cười nói: “Thật sự ta không đau bởi vì có Lang quân thương ta mà.”
“Ồ?” Hoắc Lưu Hành cầm một bình thuốc Kim Sang(1), đổ một ít lên miệng vết thương vừa được rửa sạch của nàng.
“A A…A!” Thẩm Lệnh Trăn kêu đến chảy nước mắt, Hai tay không ngừng nắm lấy áo của Hoắc Lưu Hành, kéo mạnh áo hắn, “Lang quân nhẹ… nhẹ tay một chút!”
Hoắc Lưu Hành liếc nhìn nàng, rút tay về: “Được rồi, vết thương này tạm thời không thích hợp băng bó, phải để khô đã.”
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa bình tĩnh lại, trán nàng như bị kéo gân, giật giật từng cái đau đớn, thở không ra hơi. Nàng thở hồng hộc nói: “Nhưng, nhưng vẫn đau lắm.”
“Làm gì còn cách nào khác? Loại thuốc này phải đau mới nhanh khỏi.”
Thẩm Lệnh Trăn ra hiệu ngầm nói: “Trước kia ta thấy a nương luyện võ bị thương, a cha đều thổi thổi cho bà…”
Thổi… Thổi thổi?
Cả đời Hoắc Lưu Hành chưa bao giờ trải qua trình tự việc như thế này: “Dùng gì để thổi?”
Thẩm Lệnh Trăn nhìn hắn nghĩ rằng không phải hắn không hiểu mà hắn không muốn, nói “dùng kèn xô na thổi” xong liền thả vạt áo hắn ta, ngồi sang một bên bình tĩnh lại.
Hoắc Lưu Hành thở dài, lăn xe lăn đến trước mặt, không nói gì giữ lấy đầu nàng, đến sát gần thổi lên miệng vết thương của nàng, dừng lại, dường như cảm thấy lực không đúng lắm, lại dùng lực nhẹ hơn một chút thổi lại cho nàng.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn dáng vẻ chăm chú của hắn, ngước mắt lên nhìn hắn đang ở gần trong tầm tay, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng đỏ mọng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Trán nàng không đau nữa, thế nhưng hơi thổi này lại khiến cho lòng ngứa ngáy, khiến cho nàng cảm thấy cả thân ngứa ngáy như có con gì đó bò lên.
Bản thân nàng không biết vì sao, hoảng loạn trốn tránh: “Được… được rồi, ta không đau nữa, cảm ơn Lang quân.”
Tay của Hoắc Lưu Hành vẫn giữ ở tư thế giữ đầu nàng, cứng đờ trên không “Ồ” một tiếng,
Thẩm Lệnh Trăn dịch người sang một bên, liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn mình lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, một lúc sau lại nhìn hắn.
Hoắc Lưu Hành cúi đầu nhìn bản thân mình: “Sao?”
“Ta đã từng nói với Lang quân rằng Lang quân đẹp trai vô cùng chưa?”
Hoắc Lưu Hành chậm rãi chớp mắt: “Giờ ngươi mới phát hiện ra sao?”
“Ngày đầu tiên đã phát hiện ra rồi, chỉ là không biết tại sao hôm nay ta lại đột nhiên muốn nói.”
Hoắc Lưu Hành nhếch khóe miệng, lại nghiêm mặt, một lát sau quay đầu đi, hắn lại nhếch khóe miệng.
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Lưu Hành dương dương tự đắc: Muốn cười, không được, ta phải nhịn, thôi được rồi, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.
Sau khi giúp Thẩm Lệnh Trăn xử lý vết thương, Hoắc Lưu Hành lập tức đi ra khỏi phủ quan sát tình hình thiên tai.
Mười mấy năm trở lại đây đất Khánh Dương này chưa từng chịu trận mưa đá nào nghiêm trọng như lần này. Mặc dù phủ binh Hoắc phủ đã kịp thời hành động, sơ tán khu dân đông đúc xung quanh đường phố, giảm bớt được thương vong nhưng phòng ốc, đồn điền gia súc khó tránh khỏi thiệt hại.
Nhà quyền thế như Hoắc phủ, nhà cửa được xây kiên cố không đến mức vì một trận mưa đá mà bị hỏng nhưng những nhà trong thành đa phần đều là nhà nông thô sơ, còn ở ngoài thành đều là những nhà nghèo khó, nhà cửa đều là từ cỏ tranh, một khi chỗ an thân bị hỏng, đột nhiên mất đi kế sinh nhai, tất nhiên là trở nên loạn rồi.
Từ sau khi xảy ra trận mưa đá, trong ngoài thành đều là tiếng khóc than, dân tị nạn chạy tán loạn khắp nơi.
May mà quan viên biên ải này đã quen với sóng gió thế này, tri châu địa phương phản ứng rất nhanh, lập tức tiến hành công việc cứu nạn, bắt đầu xây dựng những nơi trú ẩn tạm thời đơn giản trong thành, mở kho lương thực, tận lực làm dân yên lòng.
Hoắc gia chủ động đi đầu lấy đồ dùng của nhà mình ra, một số nhà giàu còn lại trong địa phương cũng đóng góp không ít của cải.
Đến đêm, cục diện cũng đã tương đối ổn định, Hoắc Lưu Hành mới quay trở về phủ,
Chức vụ của Hoắc gia là ở Biên Định quân, chuyện của Khánh Dương không tiện nhúng tay vào quá nhiều, làm đến đây cũng nên rút lui về phía sau rồi.