Chương 45

Thẩm Lệnh Trăn sờ mũi: “Ta nghe người khác nói, những gì mơ thấy đều ngược lại. Vậy thì rõ ràng là ta vĩnh viễn không bán đứng Lang quân.”

Hắn nhướng mày, vỗ vỗ lên giường: “Được rồi, ngủ tiếp đi.”

Thẩm Lệnh Trăn bò từ trong góc giường ra, không nói gì nằm xuống tiếp nhưng lúc này nàng lại không ngủ được, một lúc lâu trôi qua rồi vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm đỉnh màn.

Hớc Lưu Hành chỉ cần nghe tiếng thở là nhận biết nàng đã ngủ hay chưa, được một lúc hắn mở mắt ra nặng nề thở một cái: “Ngươi ngồi dậy, ta ấn huyệt giúp trong lòng bàn chân giúp ngươi.”

Thẩm Lệnh Trăn lại trốn tránh, lộ ra chút khó xử: “Không cần phiền đến Lang quân, nếu Lang quân muốn tốt cho ta, chi bằng…”

“?”

“Ừm. Ý của ta là đêm nay Lang quân có thể ngủ ở chỗ khác được không? Chàng ngủ bên cạnh ta, ta không dám nhắm mắt…”

“…”

Thời điểm này phàm là người cứng rắn đều nên sải bước đi ra ngoài.

Nhưng Hoắc Lưu Hành không thể, chỉ có thể ngồi lên xe lăn, lăn tới thư phòng.

Không Thanh và Kinh Mặc thấy hắn không ngủ nên cũng không dám ngủ, liên tiếp ngủ gà ngủ gật cùng với hắn thắp đèn đọc sách suốt đêm.

Đợi đến khi quá nửa đêm, Hoắc Lưu Hành đặt sách xuống mới chú ý đến hộp thức ăn để từ sáng đến đêm. Hắn chau mày, sai Không Thanh: “Đổ đi.”

“Lang quân, đây là nước lệ chi cao mà Thiếu phu nhân tự tay đun cho ngài.”

“Thì làm sao?”

“Ngài cảm thấy việc phụ tấm lòng này của Thiếu phu nhân chẳng là gì, cũng không sao hết nhưng quả vái quá cao quý. Phủ chúng ta cũng không dư dả, lãng phí như thế thật sự đáng tiếc…”

Kinh Mặc giải thích: “Lang quân đừng nghe hắn nói, lệ chi cao thuỷ này không phải làm từ vải mà làm từ ô mai, sa nhân(2), quê, gừng, đinh hương, có mùi của vải mà thôi.”

Ngay lúc đó Hoắc Lưu Hành liếc mắt: “Ý của ngươi là vì không có vải mà ăn nên nàng mới làm một cái giả để thay thế?”

“Chắc là trước đó ở Biện Kinh Thiếu phu nhân đã từng ăn vải, chỉ là trước mắt khó tránh…”

Không đợi Kinh mặc nói xong, Hoắc Lưu Hành đã hừ lạnh một cái: “Hoắc phủ chúng ta đã sa sút đến thế sao? Hiện giờ vừa lúc là mùa vải phía nam chín, chúng ta sai người mua hàng thật đúng giá.

Không Thanh kinh hãi: “Lang quân, người đừng khoe phong thái “Ngựa phi tung bụi, Phi cười mỉm, vì…”(3) vì mặt mũi mà làm chuyện mình không làm được.

Bị Hoắc Lưu Hành lườm một cái, hắn lập tức im bặt, nói lại: “Được rồi, Lang quân, sáng sớm mai tiểu nhân sẽ sai người đi mua… Vậy còn cái giả…”

Hoắc Lưu Hành không nói gì, Không Thanh nhìn Kinh Mặc: Ý gì vậy, rốt cuộc là đổ hay không đổ.

Kinh Mặc thẳng vai: Ta không biết, ta cũng không dám hỏi.

*

Thẩm Lệnh Trăn bị ám ảnh ác mộng đêm đó, vừa hay cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Hoắc Lưu Hành không quá để ý đến nàng, hai người thế mà lại ăn nhịp với nhau, mấy ngày tiếp theo đều phân phòng ngủ.

Chỉ là người của Hoắc Phủ vốn không nhiều, nếu như thế này ít nhiều Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy nhàm chán.

May là trong phủ cũng có một tiểu cô nương cảm cảm thấy buồn chán giống như nàng.

Đêm mà Hoắc Thư Nghi chịu phạt Thẩm Lệnh Trăn cũng sai người mang đến lọ thuốc quý mang từ phủ Quốc công đến. Bởi vì điều này mà Hoắc Diệu Linh càng cảm thấy quý vị tẩu tẩu này. Mấy ngày gần đây trưởng tỷ nằm trên giường dưỡng thương, không có ai để nói chuyện bèn đến viện của Thẩm Lệnh Trăn giải sầu.

Hai người lại có chút cùng sở thích trong thư hoạ, Hoắc Diệu Linh cầm bộ tứ bảo văn phòng mà Thẩm Lệnh Trăn tặng nàng hôm vào phủ để Thẩm Lệnh Trăn dạy nàng vẽ, viết thư pháp, từ sáng đến tối học không biết mệt.

Sáng sớm hôm nay Hoắc Diệu Linh lại vui vẻ cầm chữ đêm qua sáng đèn viết đưa cho Thẩm Lệnh Trăn xem.

Những chữ này là viết theo bảng chữ mẫu mà Thẩm Lệnh Trăn cho nàng, là chữ tiểu Khải hoa mai mà con gái hay sử dụng, nàng luyện mấy ngày đã có chút hiệu quả, nhận được lời khen, thần bí lấy một bảng chữ mẫu ra: “Tẩu tẩu, đêm qua ta phát hiện trong phòng trưởng tỷ nàng có thu thập chữ, là một bài thơ do nhị ca sáng tác, muội nhất thời ngứa tay bèn lấy ra mô phỏng theo, tỷ xem muội viết có đẹp không?”

Thẩm Lệnh Trăn đi qua nhìn, nhìn thấy hàng chữ Hành Khải khá đẹp nhưng khác hoàn toàn chữ viết tay của Hoắc Lưu Hành trong trí nhớ của nàng.

Nàng không phải là người khoác lác, cũng không nói dối: “Muội mô phỏng theo chữ ta là được, nhưng tuổi của muội còn nhỏ, nếu như học theo chữ của nhị ca, thần, hình đều thiếu sự điêu luyện.”

Hoắc Diệu Linh không nói gì gật đầu, lại cảm thấy không phục: “Tẩu tẩu, tuy ra không học được đến “thần”, nhưng “hình” vẫn có mà. Muội cảm thấy mình mô phỏng theo bảng chữ khá giống đó chứ!” Nói xong lấy một bức tranh ra, “Tỷ xem, đây là chữ của nhị ca.”

Thẩm Lệnh Trăn cười lắc đầu, lúc nàng nhìn theo Hoắc Diệu Linh, lập tức sững sờ cả người .