Hoắc Lưu Hành không trả lời, sau khi lên giường nói mỗi một câu “Ngủ thôi” rồi lại im lặng.
Nếu như bên Hoắc Thư Nghi nàng nhận được sự đối xử lạnh nhạt như thế, Thẩm Lệnh Trăn cũng không vì những việc không đáng mà khiến mình xấu hổ nhưng Hoắc Lưu Hành chưa từng lạnh nhạt như thế này với nàng, nàng cảm thấy hắn có tâm sự, nghĩ rằng nàng là thê tử của hắn cũng nên khuyên giải hắn. Do đó lặng lẽ tiến sát vào gần, nhỏ giọng nói: “Lang quân, ta kể chuyện cười cho chàng nhé.”
Hoắc Lưu Hành nhắm mắt không đáp.
Thẩm Lệnh Trăn tự nói: “Trước kia ta có đọc sách lịch sử, nghe nói triều Đại Châu có vị Lục Trung Thư, không thể chịu được khi nhìn thấy những vật không cân đối, không gọn gàng. Trong một lần thượng triều, giữa đội ngũ hàng trăm các quan thẳng tắp, có một vị quan nhỏ hơi nhô ra khỏi hàng, thấy thế hắn cảm thấy khó chịu khắp người, cứ thế bảo mọi người nói cho người nọ, bảo hắn đứng cho ngay ngắn. Hoàng đế đang nói chuyện, nhìn thấy mọi người bên dưới rỉ tai thì thầm với nhau thì không vui, quát hỏi mọi người đang làm gì. Vị Lục Trung Thư này không đổi sắc mặt đứng ra hỏi hàng, lý lẽ chính đáng kể lại chuyển vị quan kia đứng không thẳng hàng cho mọi người nghe. Kết quả hoàng thượng không phạt Lục Trung Thư mà ngược lại mắng viên quan đáng thương kia!”
Thẩm Lệnh Trăn nói xong tự mình cười nhưng lại thấy Hoắc Lưu Hành vẫn nhắm mắt không động đậy như cũ, khoé miệng cũng xệ xuống.
Nàng phiền não chau mày, nghĩ một lúc lại nói: “A, ta có chuyện thú vị hơn. Lúc đầu bị Lục Trung Thư vô cùng ghét tên viên quan kia, về sau lại cam tâm tình nguyện cưới muội muội của hắn! Có người nói… đây chính là anh hùng không qua khỏi ải mỹ nhân, càng không muốn lại càng vả vào mặt mình.”
Nàng vừa dứt lời, Hoắc Lưu Hành đột nhiên mở mắt, sắc mặt tái nhìn nàng: “Ngươi có thể yên lặng một chút được không?”
Thẩm Lệnh Trăn bị hắn hung dữ cũng không cười nữa, “Ồ” một tiếng rồi thu mình vào góc giường, đang ấm ức kéo góc chăn, đột nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh truyền đến từ bên cạnh: “Anh hùng đến ải mỹ nhân cũng không qua được thì còn gọi gì là anh hùng? Hào kiệt thật sự tuyệt đối không theo gót như thế .”
Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy kỳ lạ nhìn hắn, trong lòng nghĩ hắn tức cái gì chứ, nàng chỉ là kể chuyện cũng không nhắc đến để ai theo gót.
Thẩm Lệnh Trăn hậm hực quay người lại ngủ, chỉ là bản thân bị kinh sợ, sự lo lắng lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng.
Hoắc Lưu Hành nhìn thấy sau khi nàng ngủ lại giống lần trước, bắt đầu giơ tay lên trên không trung loạn xạ nắm bắt gì đó, cứ như nỗ lực đấu tranh.
Hắn định không quan tâm nhưng nghe hơi thở của nàng ngày càng gấp, mái tóc đen của nàng ướt đẫm mồ hôi, thế là hắn lại thở dài, nghiêng người sát lại gần nàng, một tay chống lên giường, một tay kéo tay nàng trở lại, miễn cưỡng vỗ vỗ nàng.
Thẩm Lệnh Trăn đột nhiên tỉnh lại.
Hắn chau mày nhìn nàng: “Sao vậy?”
Thẩm Lệnh Trăn hoảng sợ kêu “A”, sợ hãi nắm lấy chăn trốn vào góc giường. Chân của nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏi, vùng vẫy như thế lại còn trẹo chân, đau đến mức rít lên.
Hoắc Lưu Hành lật chăn ra, lông mày chau lại thành hình chữ “xuyên”, bắt và nắm lấy chân của nàng kiểm tra.
Thẩm Lệnh Trăn đờ đẫn thở hổn hển một lúc mới bình tĩnh trở lại, thở dài: “Hoá ra là ác mộng…:”
Sau khi xác nhận chân nàng không bị sao, Hoắc Lưu Hành thả lỏng tay, ngước mắt: “Sao? Lại mơ thấy ác mộng sao?”
Nàng gật đầu, ánh mắt có chút trốn tránh, không dám nhìn trực diện hắn, tay nàng lần mò sờ cổ của mình, như đang xem có bị sao không.
Hoắc Lưu Hành liếc nàng nói: “Chẳng lẽ mơ thấy ta bẻ cổ ngươi sao?”
Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên: “Sao Lang quân biết? Chẳng nhẽ lúc nãy là thật sao…”
“Ngươi thấy ta phải phí phạm sinh lực vào chỗ không cần thiết, không có chỗ sử dựng sức lực sao? Ngược lại, có khi là ngươi chột dạ gì đó, nếu như ngươi an phận ở bên cạnh ta, việc gì phải làm khó ngươi, là bản thân ngươi làm chuyện gì đó có lỗi với ta ở trong mơ mới đúng.”
Thẩm Lệnh Trăn chột dạ ấp úng nói: “Ta…ta mơ thấy mình nói bí mật của Lang quân cho người khác, khiến Lang quân tức giận. Một khi Lang quân nổi giận thì nhốt ta vào trong căn phòng nhỏ tối đen, trói gô cổ và chéo cánh tay ta ra sau lưng, ấn ta lên trên giường…”
Mí mắt của Hoắc Lưu Hành giật giật, biểu cảm có chút không tự nhiên: “Ấn lên trên giường kiểu gì?”
“Thái Sơn đè đầu, nói rằng muốn nghiền ta ra thành thịt xay!”
“…”
Hoắc Lưu Hành bình thản “Ồ” một tiếng, bày tỏ nguyên nhân vụ việc vô cùng logic, vô cùng hợp lý.
Thẩm Lệnh Trăn lải nhải nói: “Thế mà Lang quân lại đối với ta như thế…”
Hoắc Lưu Hành vừa tức vừa cười nói: “Chuyện của ngươi trong mơ cũng trách ta? Nếu thật sự so đo như thế, ngươi tố giác ta với người khác, món nợ này ta nên tính như thế nào đây?”