Một câu “khôi phục ngai vàng” hoàn toàn dập tắt sự hăng hái dẫn Đại Tề dồn hết sức đánh lại của Thánh thượng, cũng khiến cho cục diện chính trường ở Tây Bắc có chiều hướng xấu đi.
Lúc đó sau khi thâm nhập vào Tây Khương, vốn dĩ quân đội của Hoắc Lưu Hành thế như chẻ tre đột nhiên bị cắt tiếp tế lương thực, rơi vào hoàn cảnh bốn bề khốn đốn, tứ cố vô thân, cuối cùng lại bị Tây Khương bắt làm tù binh.
Cha ruột của Hoắc Thư Nghi hi sinh ở đó.
Ở trước là huyết hải thâm thù như thế, vốn dĩ nàng không thể tiếp nhận người Thẩm gia, huống hồ là còn tồn tại chữ “tình” ở bên trong. Kinh Mặc là người thân cận bên cạnh Hoắc lưu Hành, hầu hạ bên người bao nhiêu năm, tất nhiên nhìn ra tâm tư của Hoắc Thư Nghi với hắn.
Chỉ là Kinh Mắc biết, cho dù là “thù” hay là “tình”, trước mắt cũng không thích hợp nói với Thẩm Lệnh Trăn.
Nếu là “thù”, không phải là Hoắc gia đã sắp xếp nội gián ở trong kinh thành sao, như thế mới có thế biết được chuyện mà người của Thẩm gia đã làm mười năm trước.
Nếu là “tình”, vậy tương lai nên khiến Thẩm Lệnh Trăn phải sống như thế nào trong Hoắc phủ?
Kinh Mặc đổ mồ hôi thay cho Hoắc Lưu Hành.
Hoắc Lưu Hành cũng im lặng một lúc lâu mới tìm được một lý do hàm hồ: “Nó vẫn tưởng rằng ta chưa bỏ qua chuyện từ 27 năm trước, thế nên cảm thấy không công bằng cho ta. Nhưng ngươi không cần nghĩ nhiều, lúc đó ta vừa mới ra đời, ân oán giữa hai nhà với ta mà nói chỉ là “nghe nói” khi ta lớn lên. Bao nhiêu năm đã qua rồi, ta cũng sớm cảm thấy thoải mái.
Thẩm Lệnh Trăn có chút sững sờ: “Lang quân nói ân oán giữa người hai nhà là chỉ?”
Hoắc Lưu Hành cũng sửng sốt, dường như cảm thấy kỳ lạ khi nàng hỏi như thế: “Ta nói đại ca ta.”
Thẩm Lệnh Trăn rũ mắt: “Đại ca của Lang quân qua đời ở chiến trường, nếu như ta có thể thay hoàng cữu cữu xin lỗi ngươi, ta nhất định sẽ thay, chỉ là ta không phải là con cháu của Triệu gia, hơn nữa cũng không có tư cách thay thiên tử nói…”
Ánh mắt của Hoắc Lưu Hành nhìn Thẩm Lệnh Trăn dần thay đổi.
Kinh Mặc cũng đứng đờ ra, nghi ngờ nhìn Hoắc Lưu Hành.
Hoắc lưu Hành mơ hồ hiểu được chuyện gì đó, “Ồ” lên: “Đó là lẽ đương nhiên. Thế nên ta mới nói Thư Nghi hẹp hòi, không hiểu chuyện.” Thấy nàng nhìn lên trên có chút ỉu xìu, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ màu trời hoàng hôn, cười nói “Hôm nay đã dọa đến ngươi, ngươi về sớm nghỉ ngơi đi, một lúc nữa ta sẽ về.”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu ra khỏi thư phòng.
Đợi nàng đi khỏi, nét cười trên mặt Hoắc Lưu Hành lập tức biến mất.
Kinh Mặc hoài nghi nói: “Lang quân, chẳng lẽ Thiếu phu nhân không biết đại ca của ngài chết dưới đao của mẫu thân nàng sao? Hơn nữa…” Hơn nữa mẹ ruột của Lang quân cũng vì cái chết của trưởng tử mà trái tim trở nên lạnh lẽo, sau khi sinh ngài không lâu lao lên phía trước tự sát, qua đời trên chiến trường.
Hoắc Lưu Hành chau mày.
Mười năm trước, những gì mà nhị phòng Thẩm gia làm cũng không làm trước mặt thiên hạ, Thẩm Lệnh Trăn không rõ cũng là bình thường nhưng 27 năm trước,Trấn Quốc Trưởng công chúa dẫn binh gϊếŧ trưởng tử Hoắc gia cho bằng được cũng không phải là bí mật gì ghê gớm.
Hơn nữa chuyện này vốn dĩ là nguyên nhân mà Thánh thượng chọn Thẩm Lệnh Trăn gả đến đây. Nếu trưởng công chúa đã gϊếŧ con trai của Hoắc gia, vậy bồi thường cho Hoắc gia con gái duy nhất của bà, có thể dập tắt được sự oán hận của Hoắc già và thu phục được Hoắc gia.
Nếu không, muốn hoà hoãn quan hệ của hai bên, bao nhiêu công chúa trong Biện Kinh thân phận cao quý hơn Thậm Lệnh Trăn, hà cớ gì mà thánh thượng lại không chọn bọn họ?
Từ đầu đến cuối Hoắc Lưu hành tự mặc nhận Thẩm Lệnh Trăn biết về việc này. Suy cho cùng đại phòng Thẩm gia chỉ có một đứa con, nếu như đến cả ân oán giữa hai nhà cũng không nói rõ với này, để nàng mơ hồ gả đến đây, có phải là hoang đường quá không?
Thế nhưng theo như hiện giờ thế mà nàng lại thật sự không biết gì hết.
Hoắc Lưu Hành sai Kinh Mặc đi xác nhận chuyện này với Quý ma ma. một nén hương sau, Kinh Mặc quay trở lại, nói Quý ma ma có chuyện muốn gặp.
“Bảo bà vào.”
Kinh Mặc giơ tay lên, ý bảo mời Quý ma ma.
Sau khi đi vào, Quý ma ma hành lễ với Hoắc Lưu Hành, nói: “Cô gia.”
Hoắc Lưu Hành cười cười: “Ma ma đến giải thích với ta tại sao Trưởng công chúa lại giấu những chuyện trong quá khứ với nàng sao?”
Quý ma ma quỳ xuống, dập đầu xuống đất nói: “Lão nô quá phận, khẩn cầu cô gia tha thứ cho tấm lòng người mẹ của Trưởng công chúa. Năm đó địch ta lập trường hai bên không giống, giữa Trưởng công chúa và Hoắc gia xung đột vũ trang cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Hiện nay thời thế thay đổi, Thánh thượng muốn Thiếu phu nhân trả món nợ này cho Trưởng công chúa, Trưởng công chúa không thể không nói là không đau lòng.”