Bởi vì trong lòng sinh ra cảm giác sợ sệt với Hoắc Lưu Hành, nghĩ tạm thời trốn hắn mấy hôm nhưng hiện giờ không thể không bất chấp chủ động đi tìm hắn để hỏi chuyện của Hoắc Thư Nghi.
Suy cho cùng Quý ma ma đã nói chuyện này hơn nửa cũng liên quan đến nàng. Bởi vì băn khoăn chuyện Hoắc Thư Nghi không thích nàng nên trước đó không muốn động tay nhưng hiện giờ nếu như hoàn toàn không nghe không hỏi thì thật sự có chút thất lễ.
Đến trước cửa thư phòng Hoắc Lưu Hành, Thẩm Lệnh Trăn nâng tay lên định gõ cửa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ở căn nhà của Thẩm gia, không nhịn được run rẩy bèn rụt tay về.
Nàng cứ giơ tay ra lại rụt tay về mấy lần thì cửa thư phòng lại được người ở trong phòng mở ra: “Ngươi đang làm việc xấu à?”
Thẩm Lệnh Trăn vừa nhìn thấy hắn lập tức che cổ của mình lại.
Hoắc Lưu Hành nhướng mày, buồn cười nhìn nàng, giơ tay lên vẫy vẫy: “Ta rửa tay rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn kiềm chế cố gắng hết sức không lộ ra biểu cảm ghét bỏ, đi theo hắn vào trong.
Trong thư phòng, Không Thanh đang mài mực, Kinh Mặc đang cuộn giấy.
Thẩm Lệnh Trăn hoài nghi nói: “Ta đã làm phiền Lang quân bàn chuyện quan trọng rồi sao?”
Đương nhiên là làm phiền rồi. Vốn Hoắc Lưu Hành đang muốn mô phỏng một bức thư, sai người âm thầm đi điều tra vị ân nhân cứu mạng của Thẩm lệnh Trăn.
Bởi vì hắn tin rằng có lẽ trong Hoắc phủ có người có thể làm giả bội kiếm và vết sẹo của hắn nhưng tuyệt đối không có một người đỉnh cao nào có thể mô phỏng kiếm pháp của hắn thế nên hắn thay đổi suy nghĩ, nghi ngờ người ngoài.
Chỉ là Thẩm Lệnh Trăn đến rồi, để tránh khỏi việc nàng nhìn thấy chữ của hắn, hắn bèn không động đến bút nữa,
Hắn lắc đầu: “Chuyện của ngươi cũng là chuyện chính.”
Thẩm Lệnh Trăn thở dài: “Cũng không hoàn toàn là chuyện của ta. Ta chỉ muốn hỏi Lang quân, đại tiểu thư…”
Nàng mới nói được một nửa Hoắc Lưu Hành đã hiểu: “Bị phạt mười roi, mẫu thân ra tay cũng có chừng mực, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
Mười roi dưỡng mười ngày là khỏi? Nếu là nàng, sợ rằng cả đời cũng không khỏi.
Thẩm Lệnh Trăn tròn mắt: “Đại tiểu thư phạm phải lỗi sai gì, vì sao bị phạt nặng như thế?” Mặt nàng lộ ra vẻ áy náy, “Nếu như là vì ta…”
“Không liên quan đến ngươi.” Hoắc Lưu Hành cắt ngang lời nàng.
Không Thanh ở bên đang mài mực gật đầu biểu thị đồng ý.
Nếu như Thiếu phu nhân biết được chân tướng chắc chắn sẽ không vui. Lần này Lang quân nói dối cũng có chút tình người.
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, có chút nóng mặt: “Là ta tự mình đa tình rồi, còn tưởng ra Lang quân vì ta mà ra mặt.”
Hoắc Lưu Hành nghẹn họng: “Ồ, mấy lần nó cãi nàng, cũng nên bị phạt, cộng lại mà thôi.”’
Thẩm Lệnh Trăn do dự mở miệng.
“Sao? Ngươi muốn nói gì thì cứ nói.”
“Lang quân, ta luôn không hiểu, vì sao đại tiểu thư luôn đối đầu với ta?” Thẩm Lệnh Trăn có chút khó khăn, “Ta cảm thấy trực tiếp hỏi nàng thì không được hay cho lắm, cũng không biết nên hỏi ai, nhịn lâu như vậy, chỉ có thể đến hỏi Lang quân.”
Hoắc Lưu Hành không cười nữa.
Kinh Mặc ở bên cạnh cũng không ngờ tới Thẩm lệnh Trăn lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, không tự chủ được thở gấp, nhớ đến chuyện mười năm trước.
Ngọn nguồn của chuyện này có chút phức tạp.
Từ khi Đại Tề lập nước đến nay, vì lên ngôi không chính đáng mà Thánh thượng luônkiêng dè các võ tướng trong triều, nhiều năm trở lại đây luôn thực thi pháp luật lấy văn trị võ, lực chiến trong nước càng ngày càng đi xuống, biên ải Tây Bắc luôn bị dị tộc Tây Khương quấy rối.
Hiện giờ bất lợi của việc không quan trọng võ đã lộ rõ, Thánh thượng ngồi trên hoàng vị 17 năm tự cảm thấy long kỷ đã vững chắc, muốn phục hồi lại võ lực của Đại Tề bèn chấp nhận yêu cầu ngăn chặn chiến tranh bằng chiến đấu, tấn công Tây Khương.
Lần phát binh đầu tiên sau đó, Hoắc Lưu Hành dẫn quân đại thắng toàn quân, Tây Khương bị thiệt hại nặng nề, từ đó danh tiếng của hắn chấn động thiên hạ.
Mọi người trong triều đình đều vui vẻ tươi cùng chúc mừng Thánh thượng.
Tuy bọn họ kêu khẩu hiệu “Đại Tề của ta thêm mạnh, Quốc uy của ta dâng cao” nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
27 năm trước quân đội Hoắc gia đánh đâu thắng đó của tiền triều đã sớm bị tiêu diệt hoàn toàn trong nội chiến, im lặng đã lâu, Hoắc gia bị động chịu đánh đã lâu mới ra khỏi núi, làm sao có thể “không ai có thể ngăn cản được” như cũ?
Nửa năm sau, khi Hoắc Lưu Hành thừa thắng xông lên Bắc phạt lần nữa, trong triều lại truyền ra tranh luận, cho rằng Hoắc gia thích việc lớn hám công to, vì lợi ích của riêng mình mà phát động cuộc chiến tranh phi nghĩa, không lo sinh kế của dân Trí Lê, khiến cho Đại Tề hổ thẹn.
Những lời này khiến cho Thánh thượng vốn đang có lý tưởng cao cả cũng bắt đầu do dự rút lui.
Lúc đó chủ nhị phòng Thẩm gia, cũng là nhị thúc của Thẩm Lệnh Trăn đã góp lời với thánh thượng, nói rằng ở Biện Kinh vẫn còn một vị hoàng tử của tiền triều, chính là con của vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều và cô cô của Hoắc Lưu Hành, bao nhiêu năm đã trôi qua rồi, Hoắc gia vẫn giữ chiến lực như vậy, sợ rằng muốn lấy lại ngai vàng?