Hoắc Lưu Hành nhìn Kinh Mặc, ý bảo hắn đi xung quanh điều tra hiểm nguy, chỉ để lại Không Thanh đẩy xe lăn cho Thẩm Lệnh Trăn.
Toà nhà này cũng là một căn tam tiến giống Hoắc phủ, phong cảnh lại hoàn toàn không giống. Tuy ở đây không tráng lệ như phủ Quốc công nhưng không lạnh lẽo cô quạnh như Hoắc phủ. Đó là cái cầu nhỏ với dòng nước chảy tinh tế linh linh, bên đường liễu rủ bóng râm mát, trúc xanh mơn mởn, xa xa là đầm vô cùng nhiều sen, nhìn ra xa đâu đâu cũng tràn ngập sức sống.
Từ khi vào trong phủ, biểu cảm của Thẩm Lệnh Trăn chính là “Hận bản thân đã nhìn thấy quá muộn.”
Hoắc Lưu Hành liếc nhìn nàng: “Chỗ này đẹp hơn ở nhà sao?”
Thẩm Lệnh Trăn đang nhìn từng đoá hoa sen rực rỡ trong hồ mà không chú ý, nhất thời không ý thức được câu hỏi này không thích hợp ở đâu, nhìn cũng không nhìn, thật thà gật đầu.
Hắn “Ồ” lên: “Quốc công gia đúng thật là có lòng, ở Khánh Dương tìm được một nơi đào nguyên tiên cảnh(1) độc lập như thế này, nghĩ nhỡ ở Hoắc phủ ngươi bị ta bắt nạt, có thể nói là đi thì đi, có chỗ dung thân.”
Biểu cảm của Thẩm Lệnh trở nên nghiêm trọng, không cười nữa: “Lang quân đừng hiểu nhầm, a cha không có ý mạo phạm, ta cũng đã gả đến Hoắc phủ thì là người của Hoắc phủ rồi, sao có thể nói đi là đi?”
Hoắc Lưu Hành gật đầu: “Cũng đúng. Nếu như ta thật sự muốn bắt nạt ngươi, cho dù ngươi có một trăm toà nhà của Thẩm gia cũng đừng mơ đến dung thân.”
Sắc mặt của Thẩm Lệnh Trăn trắng bệch, Hoắc Lưu Hành chuyển tầm mắt, hắn lại dịu dàng như nước cười nói: “Ta đùa với ngươi thôi, sao mà vẫn còn sợ thế?”
Nàng giận dữ nhìn hắn.
Hoắc Lưu Hành hất cằm: “Muốn đi đến bên đầm kia xem không?”
Nàng gật đầu, lại do dự nhìn xe lăn dưới người: “Nhưng hình như không tiện cho lắm.”
Hoắc Lưu Hành nhìn Kinh mặc ở phía ra, đợi hắn gật đầu mới chống đầu gối đứng dậy: “Xuống đi, ta đỡ ngươi.”
Không Thanh chủ động đi ra.
Cái chân này của Thẩm Lệnh Trăn, nhẹ nhàng đi vào bước cũng không đáng ngại. Hoắc Lưu Hành một tay nắm lấy vai phải của nàng, tay còn lại nắm lấy cánh tay trái của nàng, từng bước dẫn nàng đi đến bên đầm.
Nàng giơ tay ra, chỉ về phía trước nói: “Lang quân, ta muốn bông hoa sen kia, chàng có thể ngắt cho ta không?”
Bàn tay này của Hoắc Lưu Hành đã từ cầm đao, cầm thương, từng gϊếŧ người nhưng chưa từng hái hoa.
Hắn ho nhẹ một cái: “Thật sự muốn?”
Thẩm Lệnh Trăn nghe ra hắn có chút không tự nhiên, thấp giọng “a” một tiếng: “Không muốn cũng được…”
Hắn thở dài: “Ngươi đợi ở đây.”
Hoắc lưu Hành buông nàng ra, quỳ xuống bên hồ, giơ tay ra, lại rụt tay về, lại giơ tay ra, do dự, dường như thật sự không biết ngắt từ dâu, cuối cùng dưới sự thúc giục của hẩm Lệnh Trăn, hắn chau mày, mạnh mẽ ngắt lấy, bông sen nở đầu tiên trong đầm cả thân cả rễ đã đến được tay nàng.
Hắn nói: “Ta không biết ngươi là người thương tiếc hoa.”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “ Tòa nhà này không có ai, hôm nay ta không ngắt nó, hôm say cũng không có ai đến thưởng thức, cuối cùng nó cũng cô đơn mà tự héo đi. Có câu nói “Hoa nở có thể ngắt bắt buộc phải ngắt, đợi đến lúc không còn hoa chỉ có thể ngắt cành.”
Hoắc Lưu Hành không ý kiến.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn hoa, lại hỏi: “Lang quân, lúc nào chàng mới múa kiếm cho ta xem?”
Hoắc Lưu Hành lại đỡ nàng ngồi lên xe lăn, đưa tay ra sau lưng, Không Thanh lập tức đưa cho hắn bội kiếm của hắn.
Thẩm Lăng Trăn nhìn thanh kiếm được nạm 18 viên bồ đề, cảm thấy kỳ lạ nói: “Ta luôn tò mò tại sang Lang quân lại khảm hạt Phật lên kiếm?”
Người theo đạo Phật ở Đại Tề không ít, bình thường Hoắc Lưu Hành nghiên cứu đọc sách kinh cũng không kỳ lạ nhưng Phật giáo nhấn mạnh lòng từ bi. Thanh kiếm này là một thứ hung dữ luôn thấy mày. Điều đó có mâu thuẫn không?
Hoắc Lưu Hành nhàn nhạt cười: “Người làm kiếm biết ta tàn nhẫn, nên dùng Phật tổ đè ép ta xuống.”
“Vậy chẳng lẽ Lang quân đọc kinh Phật không phải vì tin Phật mà vì tu thân dưỡng tính Phật.”
Hắn gật đầu, cười nhìn nàng với đôi mắt mơ hồ, đè thấp giọng nói: “Dù gì cũng gϊếŧ nhiều người rồi.”
Một ngày giữa hạ, Thẩm Lệnh Trăn bỗng không lạnh mà run rẩy, lắp bắp nói: “Lang quân gϊếŧ… gϊếŧ người cũng vì bảo vệ đất nước, gia đình. Ta có thể hiểu…”
Hoắc Lưu Hành cười: “Vậy nếu như ta gϊếŧ người không phải vì bảo vệ đất nước, gia đình thì sao?” Hỏi xong, đột nhiên nhìn Kinh Mặc đang đứng bảo vệ ở một bên, lại liếc nhẹ về phía góc tường, nói với Thẩm Lệnh Trăn: “Nhắm mắt lại.”
Mệnh lệnh này của hắn quá bất ngờ khiến cho Thẩm Lệnh Trăn nhất thời không phản ứng lại kiếm, luôn nhìn chắm chằm vào tay hắn, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, đâm về phía sau.
Ánh sáng của thanh kiếm loé lên, nghe thấy tiếng “Phập” đâm vào da thịt, một người ăn mặc như người hầu kêu lên “Hự” rồi rơi từ trên tường xuống.