Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Hoa Của Bá Vương

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không phải chứ.

Nhưng Lang quân thế mà cũng không phủ nhận, còn “đương nhiên”?

Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “Thảo nào.”

Hoắc Lưu Hành nhìn dáng điệu của nàng, thật sự không biết nàng lại nói ra ngôn từ kinh thiên động địa, đến quỷ thần cũng phải khóc gì, im lặng rồi hỏi: “Sao?”

“Vừa nãy Kiêm Gia và Bạch Lộ nói với ta, nếu như muốn có được tâm hồn thiếu nữ của ai đó phải chủ động đi lấy lòng, hùa theo sở thích của người đó. Nhưng Lang quân căn bản không biết gì hết, ngược lại còn xa cách với ta hơn cả trước kia.”

“…” Hoắc Lưu Hành ho một cái không tự nhiên, “Ồ, là ta làm không tốt rồi.”

Thẩm Lệnh Trăn buồn phiền nói: “Mặc dù nói là ta nên cố gắng báo ơn nhưng “có một số chuyện” hoàn toàn dựa vào vào ta khó tránh được khó khăn, tốt xấu gì chàng cũng phải đồng hành chứ.”

Hoắc Lưu Hành càng không tự nhiên ho một cái: “Ồ, ngươi vừa nói hùa theo sở thích, vậy ngươi thích như thế nào.”

Không Thanh nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Lưu Hành đã thay đổi.

“Ừ thì…” Thẩm Lệnh Trăn có chút do dự, “Nói thật, ta thích võ nghệ cao cường, thế nhưng hiện tai sợ rằng Lang quân không…”

“Được.”

Nhìn Không Thanh: Vừa nãy ta nói là “Được” à

Không Thanh gật đầu lia lịa: Không phải chứ Lang quân.

Hắn bất lực gật đầu: “Vậy đến sân luyện võ.”

Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt.

Hoắc Lưu Hành đặt quyển kinh phật xuống, bảo Không Thanh mang hộp thức ăn vào, ý bảo tiêu cơm đã rồi uống, sau đó lăng xe lăng đi trước.

Nhìn thấy Thẩm Lệnh Trăn vẫn đứng đờ ra ở đấy, hắn quay đầu thở dài: “Không phải muốn ta ra sức làm theo sở thích của ngươi sao? Đi cùng ta đến ân luyện võ, ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là “võ nghệ cao cường”.”

Tác giả có lời muốn nói: Đàn ông không thể nói không được, Hoắc Lưu Hành thân tàn chí cường: Sao ta không quản được cái miệng này của ta chứ?

Thẩm Lệnh Trăn vừa vui vẻ vừa lo lắng, bởi vì theo nàng đoán, ngoài Kinh Mặc và Không Thanh ra, đến cả Hoắc Thư Nghi cũng không biết chuyện bên trong của chân Hoắc Lưu Hành, chứ đừng nói hạ nhân trong phủ. Ở trong sân luyện võ khua chiêng gõ trống luyện tập, nếu như trong lúc hành động Hoắc Lưu Hành không chú tâm để lộ thì chẳng phải là được một mất mười sao?

Nàng kêu lên chặn Hoắc Lưu Hành lại: “Lang quân, dù gì ta cũng đã nhìn thấy thân thủ của chàng ở Biện Kinh rồi, hiện ra chàng không tiện hành động, không cần phải vì sự ích kỷ của ta mà miễn cưỡng bản thân.”

“Không miễn cưỡng.” Dường như Hoắc lưu Hành có chút không vui, “Chút chuyện nhỏ này cũng không đến nỗi khiến ta miễn cưỡng.”

Mí mắt của Không Thanh ở bên giật giật.

Mặc dù với năng lực của Lang quân đối phó với chuyện nhỏ này thật sự là có thừa nhưng việc “Ôm ơn” giữ chân Thiếu phu nhân lại đã sớm đủ rồi cần gì phải thêm một nước nữa?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ không thoải mái của Lang quân, thật sự giống như bị chịu kích động vậy. Như thế này hắn lại không nghi ngờ Thiếu phu nhân lạt mềm buộc chặt?

Đột nhiên mắt Thẩm Lệnh Trăn sáng lên: “Ta có một cách hay mà vẹn toàn đôi bên. Lang quân có biết a cha ta đã mua một toà nhà riêng cho ta ở Khánh Dương? Hiện giờ toà nhà kia vẫn không có ai ở, hay là chúng ta đến đó, cũng tiện cho Lang quân “phát huy võ thuật.”

Tất nhiên là Hoắc Lưu Hành biết về chuyện này, hơn nữa cũng vì chuyện này mà càng thêm nghi ngờ Thẩm Lệnh Trăn. Hắn đã sớm sai Kinh Mặc đến đó thăm dò trước. Đúng thật là như những gì Thẩm Lệnh Trăn nói, trong viện không có hạ nhân, đó chỉ là một cái toà trống không mà thôi.

Mặc dù hiện giờ hắn đã tạm thời không còn suy nghĩ nghi ngờ gì với Thẩm Lệnh Trăn nhưng sau lưng nàng vẫn còn Thẩm gia, còn hoàng thất. Những người liên quan đến bọn họ, lập trường có thể trùng lặp nhưng có thể hoàn toàn không giống nhau, có thể quang minh chính đại đến căn nhà của Thẩm gia thăm dò cũng không phải là điều không tốt gì.

Hoắc Lưu Hành cười, đồng ý.

Sau khi những buồn phiền của mình biến mất, Thẩm Lệnh Trăn có chút vui mừng. Để phù hợp với sự hào hứng này, nàng đặc biệt thay một cái váy màu càng ngỗng tươi tắn, còn nhắc Hoắc Lưu Hành tiện thể mang theo bội kiếm của hắn để cho nàng được mãn nhãn.

Bởi vì lo lắng bội kiếm có lẽ sẽ có chút không giống với những gì nàng thấy trước đó, xem kỹ dễ bị lộ, vốn dĩ Hoắc Lưu Hành không muốn lấy nó ra khỏi nơi bụi bặm phủ đầy. Song, hắn lại thay đổi suy nghĩ, trong hai ngày này sai Kinh Mặc đi điều tra cặn kẽ mọi nơi trong viện, từ đầu đến cuối thân phận của ân nhân thực sự của nàng không hề có manh mối, dù nàng nói nhìn thấy thân thủ người kia ở Biện Kinh, vậy thì ở trước mặt nàng mạo hiểm lộ kiếm pháp một phen, có lẽ có thể thăm dò được chút gì đó.

Hai người bèn đi đến nhà của Thẩm gia ở phía Đông Khánh Dương.

Mặc dù Thẩm Lệnh Trăn tín nhiệm Kiêm Gia và Bạch Lộ nhưng biết được đến người nhà cùng với hạ nhân hắn cũng giữ kín như bưng chuyện riêng của mình, tất nhiên cũng không tín nhiệm hai người cho nên nàng bèn tìm một lý do nào đó bảo hai người ở ngoài viện giữ cửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »