Chương 33

“?” Hắn bày tỏ rồi sao?”

“Lang quân có tình ý như vậy với ta, ta rất cảm kích. Mặc dù trước dù ta chỉ muốn báo ơn, chưa từng có suy nghĩ gì khác với Lang quân…”

“…” Như thế này là bị từ chối rồi?

Hoắc Lang quân có ý định “tỉnh lại” giải thích nhưng nghe thấy nàng nói chuyện khác: “Nhưng ta nhớ rằng trong ngày Lang quân đã ra hiệu ngầm với ta, người trong thiên hạ đều vì lợi ích này lợi ích nọ, nếu như không ham muốn lợi ích thì chính là ham muốn tình cảm. Với Lang quân, ta có ơn cứu mạng, ta không nên keo kiệt báo đáp. Cho dù chàng có muốn tình cảm của ta, ta cũng nguyện ý cố gắng có đi có lại nảy sinh tình cảm với chàng. Chỉ là ta thường nghe người khác nói chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng nên mong Lang quân nhẫn nhịn đợi ta, ta sẽ chăm chỉ.”

“…”

Hoắc Lưu Hành sống đến từng này tuổi, tự nhận rằng từ trước đến nay đối nhân xử thế đều thành thạo, binh đến tướng chặn nước dâng xây bờ(2), lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cái gọi mà thế khó xử.

Hắn thấy mở mắt phủ nhận không được, giả vờ ngủ mặc định cũng không được, khó xử vô cùng, ngược lại bị Thẩm Lệnh Trăn bị câu nói am hiểu suy nghĩ của người khác “Hoá ra Lang quân thật sự ngủ rồi” giải vây, hắn bèn thật sự giả vờ đến nửa đêm.

Sáng sớm hôm sau, vì cả đêm mất ngủ nên cả hai người đều dậy muộn, lúc bị Kiêm Gia và Bạch Lộ gọi dậy, quay đầu nhìn đối phương, vô duyên vô cớ cảm thấy ngượng ngùng.

Mắt to nhìn mắt nhỏ, Thẩm Lệnh Trăm giấu đầu lòi đuôi nói: “Đêm qua Lang quân ngủ có ngon không? Ta thấy ngài vừa đặt đầu xuống gối đã không ngủ thϊếp đi rồi”

Hoắc Lưu Hành cũng không so đo với lời của nàng, mở mắt nói bừa: “Ừ, như thế cũng tốt, ngươi thì sao?”

“Ta cũng vậy.” Thẩm Lệnh Trăn chột dạ cười, bò đến cuối giường, vòng qua hắn xuống giường, vội vàng nói: “Lang quân cứ nghỉ thêm một lúc, hôm nay đổi là ta dậy trước.”

Kiêm Gia nhíu mày, cảm thấy bầu không khí giữa Thiếu phu nhân và cô gia có chút kỳ lạ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không rõ rốt cuộc sai ở chỗ nào, cho đến lúc hầu hạ Thẩm Lệnh Trăn vệ sinh cá nhân thay quần áo mới chợt nhớ ra tình cảnh này giống với thoại bản(3) mà nàng từng nghe qua trước kia.

Thoại bản kia kể rằng có một vị thư sinh tỏ tình với hồng nhan mà hắn yêu thương đã lâu thế nhưng vị cô nương này không có tình cảm, sau khi từ chối hắn, cả hai rơi vào tình cảnh ngượng ngùng.

Kiêm Gia và Bạch Lộ cùng với Thẩm Lệnh Trăn ra ngoài ăn sáng. Không Thanh và Kinh Mặc đi vào hầu hạ Hoắc lưu Hành, ngược lại lại thấy vị Lang quân thường tỉnh vào giờ này, hôm nay lại ủ rũ.

Không Thanh nhìn Kinh Mặc, cảm thấy kỳ lạ nói: “Đêm qua Lang quân ra ngoài trong đêm sao?”

Hoắc Lưu Hành liếc hắn một cái, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuổi: “Nếu như có một đêm, vốn dĩ ngươi chỉ muốn đốt lửa xua đuổi giá lạnh, nhưng không cẩn thận cho nhiều củi đốt khiến cho lửa to đến mức có thể nướng chín con dê bên cạnh, vậy ngươi định làm gì?”

Không Thanh sững sờ: “Lỡ nướng rồi thì ăn toàn bộ con dê thôi, chẳng nhẽ cả con dê không ngon sao?”

“Nhưng đáng lẽ ngươi không nên ăn con dê.”

“Đều là dê, sao còn chia ra nên ăn với không nên ăn? Nếu như thật sự cảm thấy không nên ăn thì dập lửa đi?”

“Nhưng con dê đó nhìn thấy lửa cháy to đã định sẵn sẽ bị ngươi ăn rồi, ngươi đột nhiên dập lửa nó sẽ thất vọng?”

“Trên đời này làm gì có con dê nào tốt như thế?” Không Thanh trố mắt, “Không phải chứ Lang quân, sao ngài phải quan tâm suy nghĩ của một con dê?”

Hoắc Lưu Hành “Ồ” lên, gật đầu.

Đúng rồi, sao hắn phải nghĩ đến suy nghĩ của một con dê.

Sau khi ăn bữa sáng không lâu Thẩm Lệnh Trăn nghe thấy người nói Triệu Tuần chuẩn bị hồi kinh. Dư Uyển Giang giữ hắn lại ăn cơm trưa nhưng hắn từ chối, nói rằng công việc trong kinh thành còn nhiều không tiện nán lại, lập tức phải khởi hành.

Trong lòng Thẩm Lệnh Trăn nghĩ Hoắc Lưu Hành đúng là dự đoán như thần, đến cả lời từ chối cũng không sai.

Khách quý phải quay về kinh, tất nhiên người Hoắc gia phải theo lễ đi tiễn hắn.

Cả nhà Hoắc gia tập hợp trước cửa Hoắc phủ, Hoắc Lưu Hành và Dư Uyển Giang nói những lời lịch sự khách sáo, Thẩm Lệnh Trăn cũng cố gắng theo bọn họ lá mặt lá trái, dặn dò Triệu Tuần trên đường cẩn thận, chỉ là trong lòng lại buồn phiền, nghĩ rằng vị biểu ca của nàng nhân lần đi đưa dâu này thăm dò hết sạch Khánh Châu và Hoắc phủ, không biết sau khi trở về có bất lợi gì với Hoắc gia hay không.

Nếu không phải vì việc gửi thư không an toàn, nàng cũng nghĩ đến việc đánh tiếng với Quốc công phủ để người nhà giúp đỡ nàng để tâm đến xu hướng trong triều đình hơn.

Hình như lần khởi hành của Triệu Tuần là đột nhiên có ý định, đội hình cũng không lớn, tuỳ tùng cũng chỉ có vài chục người, do đó Hoắc Lưu Hành cho một đội phủ vệ đi theo bảo vệ hắn.