Chương 32

Nàng đứng im khoảng nửa nén hương, sau đó nhìn Hoắc Lưu Hành với ánh mắt: “Người đi chưa?”

Hoắc Lưu Hành gật đầu.

Nàng vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi, nhất thời quên luôn chuyện tìm hiểu về mũ chiến đấu kia, nhỏ giọng nói: “Chẳng nhẽ là thám tử mà Tứ điện hạ sai đến?

Hoắc Lưu Hành không hề áy náy mà đổ chuyện này cho Triệu Tuần: “Ngươi đúng là cũng hiểu người khá rõ.”

Thẩm Lệnh Trăn chán nản nói: “Ta thấy có lẽ đại tiểu thư không biết bộ mặt thật của Tứ điện hạ. Lang quân không nhắc nhở nàng sao?”

“Ta đã nói cho nó đêm đó ở quán trà Tứ điện hạ không tiếc thân mình cứu ta nên nó mới vui vẻ như thế với hắn. Nhắc nhở nó ngược lại sẽ xảy ra chuyện xấu.

Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt một lát rồi hiểu ra. Chẳng qua Triệu Tuần nhìn trúng tính tình thẳng thắn của Hoắc Thư Nghi, cho nến hắn mới cố tình kết bạn với nàng, hắn có ý đồ muốn moi thông tin liên quan đến Hoắc gia từ trong miệng nàng.

Nếu như nói chuyện này ra cho Hoắc Thư Nghi, Triệu Tuần giở trò ma mãnh, nàng khó có thể bảo đảm được việc mình sẽ không tiết lộ cho hắn.

Chỉ là như thế này…

“Lang quân lo lắng cho đại cục nhưng về sau nếu đại tiểu thư biết được sự thật, chắc chắn nàng khó tránh khỏi đau lòng vì đã bị chàng lừa dối lợi dụng?”

“Vậy phải ta làm như thế nào?” Có thể lo lắng cho toàn đại cục đã không dễ dàng, chẳng lẽ yêu cầu chặt chẽ mọi việc phải chu toàn?” Hoắc Lưu Hành nhìn đôi mắt mơ hồ của nàng, “Ngươi đi nhìn thành Biện Kinh xem, từ trăm quan văn quan võ đến hoàng thân quốc thích nhưng hễ là người của triều đình, làm gì có ai hành động không thận trọng, không dùng hết mọi thủ đoạn của mình? Muốn làm một người tốt, lương thiện ở mọi nơi cũng được, chỉ là không sống lâu mà thôi.”

Vốn Dĩ Thẩm Lệnh Trăn không thể trải nghiệm được những điều này. Song, sau khi lần lượt trải qua hai tai vạ vô cớ, nàng đã biết được những gì mà Hoắc Lưu Hành nói cũng không hẳn là không có lý, nghĩ đến đây nàng rũ mắt.

Hoắc Lưu Hành nghẹn họng.

Sao lúc này hắn cứ giống như kéo một tiểu cô nương không hiểu thế sự lên chiến trường khốc liệt, ép nàng mở to mắt nhìn thế thế giới ngoài kia có nhiều thứ kinh khủng vậy.

Hắn đè giọng ho một tiếng: “Cũng không nghiêm trọng như vậy.”

Thẩm Lệnh Trăn ngẩng đầu lên, mắt đầy sự nghi hoặc.

“Ý của ta là ở đây không phức tạp như Biện Kinh, có lẽ Tứ điện hạ cũng sắp đi rồi.”

“Sao Lang quân biết được?”

Tất nhiên là vì hắn có cách khiến cho Triệu Tuần phải rời đi. Hắn bị động gặp phải một trận đánh như thế, Hoắc Lưu Hành không thể không trả lại gấp đôi.

Chỉ là chuyện này vốn dĩ tuyệt đối không thể tiết lộ cho Thẩm Lệnh Trăn, hắn lỡ lời rồi.

Hoắc Lưu Hành cười cười: “Ta đoán mà thôi, trong kinh thành nhiều việc, Tứ điện hạ cũng không phải là người nhàn rỗi.” Vì tránh việc nàng lại hỏi này hỏi nọ, hắn quay đầu tắt đèn dầu, chỉ để lại một cây nến ngắn, “Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”

Thẩm Lệnh Trăn vẫn suy nghĩ đến chuyện của Triệu Tuần, không chú ý lăn xe lăn cùng hắn đi đến bên giường, đang định một chân đi leo lên giường như những đêm trước thế mà lại thấy hắn tự mình đứng dậy.

Nàng lập tức nhìn xung quanh, lo lắng bóng của hắn có ánh lên cửa sổ, vừa yên tâm xác nhận xong lại đột nhiên cảm thấy người nhẹ bâng, nàng được bế lên.

Thẩm Lệnh Trăn co lại trong vòng tay của Hoắc Lưu Hành, thấp giọng kêu “A”, ngạc nhiên nhìn hắn.

Hoắc Lưu Hành ôm nàng lên giường, kéo chăn lên, đắp chăn cho nàng.

Lúc này Thẩm Lệnh Trăn mới hiểu ra hắn chỉ là vì giúp nàng lên giường.

Nàng cuộn tròn trong góc, nghĩ lại câu nói “Ta thích ngươi” của hắn trước đó, tay ôm chặt trái tim đang loạn nhịp như ngọn nến bập bùng trong phòng: “Lang quân cẩn thận cách vách có mắt, không cần phải mạo hiểm như thế vì ta, một mình ta cũng có thể.”

Hoắc Lưu Hành cười cười, nằm xuống bên cạnh nàng: “Không phải vì ngươi mà là vì ta.”

“Hả?” Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt.

“Ta không nỡ nhìn thấy ngươi một mình.”

Thẩm Lệnh Trăn không thở được, lông mi cũng rung rinh.

Hoắc Lưu Hành nhìn nàng, thấy hiện giờ nàng cũng không nghĩ nhiều đến chuyện Triệu Tuần nữa bèn nhắm mắt lại, ai biết được cái gọi là “hăng quá hoá dở”, sự trêu trọc này lại thu hút phiền phức đến.

Hắn nhắm mắt chưa lại lại nghe thấy tiếng: “Lang quân...”

Không thể đánh giá cô nương này theo thông thường được.

Hoắc lưu Hành ứ máu trong tim, thân thể không động đậy.

”Lang quân, chàng đang giả vờ ngủ sao?”

“…”

Thẩm Lệnh Trăn buồn bực thở dài.

Hoắc Lưu Hành vừa chuẩn bị nộp vũ khí đầu hàng lại nghe thấy nàng tự nói: “Ta suy nghĩ kĩ rồi, ý của Lang quân, ta cũng hiểu đại khái.”

“?” Hiểu rõ cái gì?

“Đêm nay của Lang quân bày tỏ rõ ràng như thế, nếu như ta còn vì e dè mà chọn trốn tránh, cố tình giả vờ ngốc nghếch, thật sự có chút có lỗi với chàng. Ta nghĩ rồi, ta sẽ cho Lang quân một câu trả lời hợp tình hợp ý.