Nếu như đối phương đã làm giả vết sẹo và bội kiếm của hắn, vậy chữ hơn phân nửa cũng giống, Hoắc Lưu Hành có lý do, có căn cứ nhận thấy có lẽ nên thử: “Là chữ ta.”
“Vậy thì kì lạ vô cùng. Bạch Anh giáo vì sao lại làm nên một câu chuyện tình cảm ly kì giữa ta và Lang quân cơ chứ?”
Hoắc Lưu Hành chớp chớp mắt: “Lúc đó ta chỉ nghĩ đến gϊếŧ người, không kịp đọc kỹ càng. Nếu như ngươi vẫn nhớ hai bài từ có thể viết ra cho ta xem không?”
Khả năng nhìn qua là nhớ của Thẩm Lệnh Trăn lại có chỗ dùng, bèn đồng ý: “Được”
Vì động viên nàng, Hoắc Lưu Hành tận tay mài mực cho nàng, đợi đến khi nhìn thấy những nét chữ khải hoa mai tinh tế của nàng, hắn hơi chau mày, từng chữ: “Chẳng bằng say mãi trong giấc mộng Nam Kha, tựa như coi tử biệt là sinh ly, tỉnh cũng ưu thương, mộng cũng ưu thương”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “Ân Ân là nhũ danh của ta.”
“Ồ...”. Bài từ này khiến hắn trở nên thật si tình.
Thẩm Lệnh Trăn đặt bút xuống, chống tay lên chán nói: “Lang quân cảm thấy bài từ này rốt cuộc có ý gì?”
Lời này của nàng rõ ràng hỏi là rốt cuộc người làm giả chữ hắn và chữ nàng có ý đồ gì. Nhưng Hoắc lưu Hành lấy đâu ra manh mối, nhìn thấy nàng câu này nói tiếp câu kia hỏi “tại sao” ‘ý là gì” “làm thế nào”, chỉ có thể trộm chuyển hướng chú ý của nàng.
Hắn cười cười, giơ ngón tay ra gạt mũi nàng một cái: “Ngươi có ngốc không? Ý này đương nhiên là nói rằng ta thích ngươi?
Vì đôi mắt chứa đầy tình cảm cùng với giọng điệu như giả như thật của hắn, Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, tim nàng không tự chủ được mà đập thình thịch: “Lang quân đang nói bài từ hay đang nói…”
Hoắc Lưu Hành cười, sát gần lại, nhẹ nhàng nói bên tai này: “Ngươi nghĩ sao?”
Dái tai của Thẩm Lệnh Trăn mỏng, mẫn cảm, sợ ngứa hơn người bình thường. Thói quen hơi tý lại cắn tai của người khác của Hoắc Lưu Hành, thật sự khiến nàng không thể chống đỡ lại được.
Nàng che kín tai mình lại, trốn khỏi hắn, bên tai nàng vẫn còn vọng lại tiếng thầm thì “Ngươi cảm thấy thế nào?” mà hắn nói không rõ lúc nãy.
Biểu cảm của Thẩm Lệnh Trăn không rõ. Nàng suy nghĩ nói: “Lang quân chắc là… chắc là chỉ nói về bài Từ?”
Hoắc Lưu Hành không phủ nhận cũng chẳng đồng ý. Hắn cười ung dung, không chậm cũng không nhanh nhặt bút, mực, giấy và nghiên lên, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói với nàng: “Ngươi đã nghĩ là như thế thì chính là như thế.”
Thẩm Lệnh Trăn thở dài một lúc lâu, khó khăn lắm mới có được câu trả lời nhưng lại chẳng có ý nghĩa gì như cũ.
Nàng bị thái độ không thể đoán được này làm rối lên đến mức tâm tư tinh thần chấn động, Hoắc Lưu Hành lợi dụng tình hình này bắt chuyện thăm dò nàng: “Hiện giờ khăn tay và áo choàng đó của ta vẫn đang ở trong Quốc công phủ sao?”
Nàng gật đầu.
“Việc ta cứu ngươi còn có ai khác biết không?”
“Lang quân yên tâm, tình hình bên trong chuyện này chỉ có ta, a cha và a nương biết rõ, đến cả hoàng cữu cữu chúng ta giấu không cho biết.”
Dường như Hoắc lưu Hành ngửi thấy mùi gì khác trong chuyện này, cười nói: “Tại sao đến cả Thánh thượng cũng giấu? Ta biết tình cảm anh em giữa Trưởng công chúa và Thánh thượng luôn thắm thiết, đáng lẽ nên là chuyện gì cũng nói cho nhau.”
Thẩm Lệnh Trăn cũng từng cho rằng như vậy thế nhưng lúc đó có làm gì vẫn không tìm được dấu vết của ân nhân cứu mạng, nàng đã đề nghị hay là nhờ hoàng cữu cữu thần thông quảng đại(1) giúp đỡ song đều bị mẫu thân từ chối.
Mẫu thân nói rằng có lẽ thân phận của người này không bình thường, nếu như hoàng cữu cữu biết được chắc chắn sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.
Thẩm Lệnh Trăn trần thuật lại lời này một lần.
“Thân phận không bình thường sao?” Hoắc Lưu Hành vẫn cười nhưng bàn tay giấu trong tay áo của hắn đã nắm chặt lại.
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu như lẽ đương nhiên, trong lòng nghĩ quy mô mũ chiến đấu có thể so sánh với đại tướng quân, để người dựa vào chức đại tướng quân xưng đế như hoàng cữu cữu biết được thì chẳng lại có trận máu tanh sao.
Nàng nói: “Chẳng nhẽ ký hiệu trên mũ chiến đấu của Lang quân còn không đủ không bình thường sao?”
“…” Vẫn còn liên quan đến mũ chiến đấu và ký hiệu nữa.
Hoắc Lưu Hành vẫn muốn tiếp tục thăm dò nhưng mũ chiến đấu không như khăn tay. Hắn không có lý do gì nói bản thân không nhớ hình dạng của nó để nàng vẽ lại, chỉ có thể hàm hồ nói: “Cũng đúng.”
“Nhưng vì sao Lang quân lại đội mũ chiến đấu không phù hợp quy chế như thế?”
Nàng hỏi hắn hắn hỏi ai giờ?
Hoắc lưu Hành không thể trốn được, trong lòng nghĩ ra một kế, đột nhiên tai hắn động đậy, nhìn nàng làm động tác tay “Suỵt”, sau đó chỉ ra ngoài cửa cổ, dường như ý bảo ngoài cửa sổ có hai cái tai khác nữa.
Thẩm Lệnh Trăn nhanh chóng che miệng mình lại, không dám phát ra tiếng.