Như thế cũng là có thể làm giả vết sẹo chỉ có thể là người có cơ hội lại gần hắn.
Hai người nhìn nhau, không cần nói cũng rõ, Hoắc phủ có nội gián.
Thế nhưng kỳ lạ rằng tên nội gián này lại làm chuyện phức tạp hoá trang thành hắn, song lại đổi lại một cái kết quả có lợi chứ không có hại với hắn, biến Thẩm Lệnh Trăn ở giữa thành người ở bên hắn.
Nói như vậy tên nội gián này thật sự tốn công bày kế.
Nhìn Hoắc Lưu Hành không hề rõ manh mối, lại nhìn Kinh Mặc nghi ngờ đầy bụng, Không Thanh thở dài.
Từ khi Thiếu phu nhân gả đến đây, việc chính bọn họ không làm, cả ngày chỉ đoán này đoán nọ.
Nghĩ đến đây, hắn lại đề nghị: “Tiểu nhân nghĩ rằng, nếu Thiếu phu nhân đã tận mắt nhìn thấy người kia thì chắc hẳn chỗ này vẫn còn tin tức đầy đủ hơn, hay là Lang quân đi nghe ngóng xem sao?”
*
Thực sự thì cái đề nghị này đã nói đúng trọng tâm.
Nhưng cái gọi là nghe ngóng này nói thì dễ nhưng làm thì khó vô cùng.
Dựa theo tình hình bây giờ, cách tối nhất của Hoắc Lưu Hành chính là “im lặng là vàng”, nếu như càng nói nhiều thì càng phạm sai lầm, chỉ cần có chút sơ suất hành vi mạo danh này có thể sẽ bị bại lộ.
Đến lúc đó, Thẩm Lệnh Trăn cũng không cần báo ơn, lại hận hắn không biết xấu hổ chiếm chỗ của người khác vô ý biến hắn thành kẻ thù.
Đôi chân này của hắn vẫn chưa đến lúc có thể đứng dậy, trước lúc đó, người thân mật bên cạnh thành kẻ thù, đối với hắn cũng không phải là phiền phức nhỏ.
Chỉ là nếu đã là tu hú sẵn tổ, tất nhiên cũng phải trả một cái giá tương tự. Phiền phức có đến hay không cũng không phải là do một mình hắn quyết định.
Trong đêm, trước khi đi ngủ, Hoắc Lưu Hành ngồi ở bàn đọc kinh thư như thường lệ, điềm nhiên như không có việc gì.
Đối với Thẩm Lệnh Trăn, ngược lại hôm nay lại là một ngày hai người đã thành thật, thổ lộ tâm tình với nhau, đợi đến khi tắm rửa xong, nàng không nhịn được mà ngồi ở bên cạnh hắn, gọi hắn: “Lang quân…”
Hoắc Lưu Hành vừa nhìn thấy dáng vẻ này của nàng liền đoán ra nàng đang nhắc đến chuyện cứu mạng, tim hắn đập bịch một cái, nhưng mặt hắn vẫn vui vẻ hoà nhã như cũ: “Không còn sớm nữa, ngươi không buồn ngủ sao?”
Nàng chân thành lắc đầu: “Ta muốn nói chuyện với Lang quân.”
Hoắc Lưu Hành khép miệng, ngáp nửa cái: “Được, vậy ta nói chuyện với ngươi một lát.”
“Được.” Hai tay Thẩm Lệnh Trăn đặt lên má, cười ha ha tiến đến gần hắn.
Hoắc Lưu Hành nghẹt thở. Nha đầu này biết nhìn ánh mắt của người khác, sao giờ phút này là không nhìn được sự buồn ngủ của hắn? Đã nói là báo ơn mà tình cảm chăm sóc cũng không có, còn nói cái gì mà có ăn tất báo?
“Muốn nói cái gì?”
Thẩm Lệnh Trăn do dự một lúc, mở đầu câu chuyện bằng tình hình hạn hán ở Tây Khương.
Vốn Hoắc Lưu Hành mượn cớ này để rời đi, thực sự căn bản hắn vẫn chưa nhận được tin tức gì từ phía Bắc,
Đúng như dự đoán, tiếp sau đây mới nghe được Thẩm Lệnh Trăn nói đến chuyện chính: “Còn một chuyện ta muốn hỏi Lang quân rất lâu rồi nhưng trước đó không có cơ hội để hỏi.”
Trong lòng hắn nặng nề, nhắm mắt lại, gấp quyển kinh thư trong tay: “Vậy ngươi hỏi đi?”
“Hôm đó sao mà Lang quân biết được ta bị bọn bắt cóc bắt đi, tìm thấy ta như thế nào?
Trước đó Hoắc Lưu Hành cũng đã tìm hiểu qua chuyện ở Đào Hoa Cốc, câu hỏi này cũng không quá khó để ứng phó.
Hắn nói: “Giáo đồ Bạch Anh giáo năm lần bảy lượt làm loạn, biên ải cũng bị ảnh hưởng, lúc đó đúng lúc ta cũng trên đường bí mật điều tra đến Đào Hoa Cốc Biện Kinh.”
Thẩm Lệnh Trăn bừng tỉnh ra, cười rộ lên: “ Lang quân vừa giấu người trong thiên hạ bí mật về đôi chân này, vừa quan tâm đến chúng sinh, mạo hiểm trừ gian diệt ác, thật sự khiến ta bội phục.” Nàng lại nhớ đến chuyện khác, “Còn chuyện này, trong áo choàng của Lang quân có một cái khăn tay, chuyện này là như thế nào? A nương lo lắng ta mang áo choàng với khăn tay đến đây khiến người khác hiểu lầm nên ta để nó lại ở Biện Kinh rồi, nếu không thì có thể trả lại cho Lang quân rồi.”
“…” Không ai nói cho hắn trong câu chuyện này còn có tình tiết là áo choàng và khăn tay.
Hoắc Lưu Hành giả bộ nhớ lại nhíu mày: “Khăn tay? Ngươi nói cái khăn tay nào?”
“Lang quân không nhó sao? Là một cái khăn tay màu xanh da trời, cả hai mặt đều có một bài từ. Một bài có tên của ta, còn một mặt kia không biết là của ai. Bài từ đó câu trước câu sau không liên quan đến nhau. Ta thật sự không hiểu.”
Hắn kho nhẹ một cái: “Ồ, ngươi nói là cái…”
“Dạ?”
“Cái khăn đó là lúc ta đuổi theo giáo đồ Bạch Anh nhặt được, tiện tay để vào trong áo choàng mà thôi.”
“Hoá ra là vậy. Vậy bài từ ở mặt kia có phải là chữ của Lang quân?”
Câu hỏi này đúng thật là câu hỏi hay.