- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kiều Hoa Của Bá Vương
- Chương 18
Kiều Hoa Của Bá Vương
Chương 18
Bởi vì xe lăn của Hoắc Lưu Hành không tiện lên gác, dẫn bọn họ đến vị trí đối diện với cửa sổ phía nam. Phía nam của quán trà mở cửa, ngoài cửa là hành lang, đi qua hành lang là một cái hồ rộng khoảng hai trượng(3).
Triệu Tuần cũng không quá chú trọng có phòng hay không, nói thời tiết này gió đêm bên hồ đúng là khiến người khác cảm thấy thoải mái nhất, gọi người làm mở cửa, sau đó hắn gọi một bình trà Địa Tiêu đặc sản địa phương.
Địa Tiêu còn gọi là bách lý hương, trà vừa lên hương thơm đã bay khắp, những người khách của hai bàn bên cạnh ngửi thấy, cũng gọi một ấm, giọng to đến chấn động cả người.
Thẩm Lệnh Trăn không quá quen với những nơi nhộn nhịp phức tạp và loạn như thế này, câu nệ ngồi bên cạnh Hoắc Lưu Hành, nghe hắn và Triệu Tuần nói tiếp câu chuyện của hai người khi còn ở trên đường, lại nhìn thấy vị người làm kia chạy trước chạy sau bận rộn vô cùng.
Vừa mới nuốt ngụm trà, đột nhiên thấy nam nhân sát vách đập tay xuống bàn, tức giận nói: “Ngươi thử nói lại lần nữa xem?”
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, lại nhìn một vị nam nhân to lớn dũng mãnh cầm lấy chén trà định đập: “Ta nói ngươi nhút nhát, thì đã làm sao?”
Mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt kỳ lạ vào nhìn bọn họ. Người làm vội vàng tiến lên khuyên giải.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Triệu Tuần và Hoắc Lưu Hành đều có thâm ý, dường như trong lòng đã có tính toán
Triệu Tuần biểu cảm không đổi hỏi: “Biểu muội phu, ngươi đoán chén trà đó rơi trúng ngươi hay ta?”
Hoắc Lưu Hành khẽ cụp mắt, chậm rãi di chuyển chén trà trong tay mình, khoé miệng cười: “Trước đó thần có mấy lần đến quán trà này đều không có việc gì, sợ rằng ngài lo lắng rồi.”
“Ta không sao, đừng để bọn họ khiến biểu muội bị thương là được rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy bàn ghế sát vách lật lại rầm một cái, một chén trà đột nhiên văng lên trên không trung.
Nàng kinh sợ hét lên một tiếng, vừa định ôm lấy đầu thì thấy đầu của nàng đã được Hoắc Lưu Hành bảo vệ trong ngực hắn rồi.
Chén trà rơi xuống đất, cùng lúc đó, những tên to cao xung quanh đều thấy như thông điệp “công cốc là điềm báo”, đều rút dao giấu sẵn trong tay áo lao về phía bên này.
Cả quán trà đột nhiên trở nên hỗn loạn, mọi người xung quanh hoảng sợ lần lượt chảy ra ngoài.
Hoắc Lưu Hành giơ tay rút hai cái trâm vàng trên búi tóc của Thẩm Lệnh Trăn xuống, đẩy nàng về phía Kiêm Gia.
Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa bình tĩnh trở lại từ việc hoảng hốt “Hoá ra là nhìn cây trâm trên đầu mình” thì đã thấy hai người đàn ông bên cạnh hung hăng tàn sát nhau.
Ánh sáng của đao kiếm khiến cho người ta đau đầu chói mắt, tim nàng đập thình thịch, trốn sau lưng của Kiêm Gia, lại không yên tâm Hoắc Lưu Hành, chi lộ ra một mắt nhìn trận chiến.
Nàng vừa nhìn thì đã thấy Hoắc Lưu Hành vừa ra tay, hai cái trâm vàng bay ra. xuyên qua cổ học của hai vị “Khách đến uống trà”.
Thẩm Lệnh Trăn run rẩy cả người, hai chân mềm nhũn, nghĩ thủ pháp gϊếŧ người của hắn vẫn ác liệt như lúc ở trong núi.
Thấy hắn đã không còn vũ khí, nàng run rẩy rút hai cái trâm trên đầu Kiêm Gia xuống, hoang mang nói: “Nhanh, đưa cho Lang quân.”
Kiêm Gia nghẹn lại, kéo nàng về phía sau người bảo vệ nàng, ý bảo nàng đừng có lo lắng, tiếp theo nhìn thấy Hoắc Lưu Hành rút con dao ngắn từ tay của vị “Khách đến uống trà” đã tắt thở kia.
Thẩm Lệnh Trăn bừng tỉnh ngộ, trong lòng nghĩ mình sốt ruột đến ngu ngốc rồi, hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh trở lại.
Trong lúc bình tĩnh ngược lại nàng lại nhìn ra một sự huyền diệu.
Những vị “Khách đến uống trà” này vốn dĩ phần lớn đều nhắm đến Triệu Tuần, tình hình như thế, tất nhiên là Không Thanh phải đặt sự an nguy của Triệu Tuần lên đầu, bảo vệ hắn. Do đó cứ gϊếŧ cứ gϊếŧ, ngược lại người vây quanh Hoắc Lưu Hành càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa Thẩm Lệnh Trăn phát hiện những người này luôn tấn công phần thân dưới của Hoắc Lưu Hành. Cứ như thế này, nếu hắn không sử dụng đến chân thật sự khó có thể tự bảo vệ mình.
Mắt thấy hắn lùi về thủ đến hành lang phía nam của quán trà, Thẩm Lệnh Trăn đẩy Kiêm Gia: “Ngươi đi giúp Lang quân đi.”
Kiêm Gia lắc đầu, kiên quyết bảo vệ nàng. Thẩm Lệnh Trăn gấp gáp, bí mật dùng khẩu hình với nàng: Bọn họ không dám khiến ta bị thương.
Kiêm Gia thấy ánh mắt kiên định của nàng, lại nhìn tình thế ở hành lên đúng thật là không tốt, Kiêm Gia chỉ có thể gϊếŧ người xông lên.
Vẫn còn chưa kịp đến lại nghe thấy tiếng trầm thấp, một người đàn ông to lớn đã chém vào xe lăn của Hoắc Lưu Hành
Không thể lùi thêm được nữa, một tiếng “soạt” Hoăc Lưu Hành bị ép đến rơi xuống hồ.
Thẩm Lệnh Trăn hoảng sợ, trong tích tắc nghĩ thông ngọn nguồn, trộm nhìn Triệu Tuần, sau đó vừa nghiến răng hét lớn: “Lang quân.” vừa bay lên, nhảy xuống dưới hồ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kiều Hoa Của Bá Vương
- Chương 18