Chương 1

Edit: Tyy051

Dưới ánh trăng yên tĩnh, Hạ Tiểu Thiên đứng sắc mặt trắng bệch đứng ở đó.

Trên giường là tiếng triền miên của hai người đang quấn lấy nhau.

Bọn họ hiển nhiên không có chú ý tới cô, một giọng nữ ở trong phòng nhẹ nhàng vang lên, “Nghe nói gần đây công ty Hạ Viên sắp phá sản, bên ngoài đều tung tin, tam thiếu anh chuẩn bị thu mua nó, có phải thật hay không?”

Hạ Tiểu Thiên lạnh rung cả người, đây không phải là công ty của ông ngoại cô sao?

Tiểu Nhiên liếc mắt nhìn họ đó là người yêu cô và nữ nhân bên cạnh, độ cong ở miệng dần dần thấp đi vài phần.

Tay hắn cầm điếu thuốc, khói lượn lờ trong không trung, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nữ nhân, khóe miệng nhấc lên một đường cong nhợt nhạt: “Công ty Hạ Viên quả thật sắp phá sản, bất quá vì một số tiền khổng lồ từ công ty bọn họ chảy ra, không rõ nguồn gốc, cảnh sát hoài nghi Hạ Viên vì khó khăn, bí quá liền rửa tiền.”

“Cổ phiếu hạ giá chỉ là bước đầu tiên, công ty có thể giữ được hay không đều đó còn chưa biết.”

Hạ Tiểu Thiên rốt cuộc cũng không khống chế được , chao đảo một cái, cả người vô lực mà té ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng động.

“Ai ở đó!”

Nữ nhân trên giường sợ tới mức tinh thần chấn động, ôm lấy tấm chăn trên giường.

“Tiêu Nhiên, anh muốn thu mua công ty ông ngoại tôi?” Hạ Tiểu Thiên nhìn thẳng về phía Tiêu Nhiên.

Cô gái lúc này mới thấy rõ Hạ Tiểu Thiên thình lình xuất hiện, Hạ Tiểu Thiên lúc trước được là đệ nhất phu nhân Tiêu thị trong tương lai, giờ phút này lại chật vật đến cực điểm.

“Công ty phá sản, tôi chuẩn bị thu mua nó rồi sẽ trực tiếp đem bán đi.”

Giọng nam ở trong phòng nhàn nhạt thốt ra, không có một tia cảm xúc, hắn chỉ rủ mắt nhìn cô một cái, liền chuyển khai tầm mắt, rốt cuộc cũng lười liếc mắt nhìn một cái nữa.

Hạ Tiểu Thiên chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, lạnh băng không có tí hơi ấm nào.

Từ trước đến nay tác phong trong giới của hắn là quyết đoán độc ác, cô cũng không phải lần đầu tiên chứng kiến.

Chỉ là, xưa nay bọn họ cùng chung chí hướng, lúc này đây, hắn thế lại đem mọi chuyện trực tiếp hướng về cô!

Năm năm trước, từ khi chưa có gì, tới hiện giờ là thủ tịch chuyên viên giao dịch chứng khoán, cô vẫn luôn tận tâm tận lực giúp đỡ hắn. Một đêm kia hắn uống say, lôi cô vào khách sạn, cô liền trở thành nữ nhân của hắn trong phút chốc, cô cho rằng là mình nằm mơ, ái mộ hắn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cuộc đời cũng nở hoa.

Nhưng tam vọng của hắn quá cao, quá xa, đến mức cô sợ mình không cẩn thận một cái liền theo không kịp bước chân hắn.

Mặc dù thành người của hắn, cô cũng không lúc nào dám lơ là. Mỗi ngày trừ 5 tiếng đồng hồ đi ngủ, thời gian còn lại điều ở Tiêu thị lập công!

Cô cho rằng mình sẽ trở thành người “Đặc biệt” trong lòng hắn. Không nghĩ tới, hôm nay, cô lại rơi vào tình cảnh như vậy!

“Anh, rốt cuộc có từng yêu tôi hay không?” Cô cố gắng nhịn xuống, nắm chặt góc áo mình, làm rõ một chuyện.

Ngay sau đó, Tiêu Nhiên ôm lấy nữ nhân bên cạnh, nhẹ nhàng mà ném mẩu thuốc lá xuống, tựa như vứt đi hết chuyện từ trước đến nay, nhàn nhạt nói: “Cô và những người phụ nữ điều giống nhau, không có ngoại lệ!”

Từng chữ thốt ra lần lượt nổ tung trong đầu Hạ Tiểu Thiên.

Hạ Tiểu Thiên cắn chặt răng, chạy một đường như điên,giày cao gót bảy cm đảo một cái, cô ngã xuống ở ven đường.

Đá rơi giày xuống, tựa như người điên, mà chạy như điên về hướng công ty Hạ Viên.

Cô chạy mãi một đoạn không nghỉ, chạy khoảng nửa giờ, đầu bù tóc rối, như là ăn xin, tất chẩ rách nát, đi chân trần chạy tới cổng lớn công ty.

“Làm bậy, lớn có tuổi như vậy, còn muốn nhảy lầu!” Một tiếng nói đột nhiên truyền vào bên tai Hạ Tiểu Thiên.

Cô ngơ ngác thở hổn hển, quay đầu lại nhìn lại, lại thấy đám người vây quanh cửa công ty, đối diện với mái nhà chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hạ Tiểu Thiên ngẩng đầu, theo ánh đèn hạ mơ hồ nhìn lên thấy một người đứng trên mái nhà. Đó là…… Ông ngoại!

“Ông ngoại! Người đừng làm con sợ!” Nước mắt Hạ tiểu Thiên tuông rơi, âm thanh nghẹn ngào đến đáng sợ.

Nhưng lầu kia cao như vậy, thanh âm mà cô nói trong nháy mắt đã bị thổi thành khói bụi.

Ngay sau đó, nàng trơ mắt mà nhìn ông ngoại mình thả người từ tầng 66 xuống.

“Phanh” ——

Lúc này một chiếc xe chạy tới, trực tiếp đâm vào Hạ Tiểu Thiên.

Thời điểm này cô đang đứng bên cạnh thi thể ngơ ngẩn phát ngốc, tài xế gây chuyện mở cửa xe ra, nhìn cô một cái từ trên xuống chớp mắt, cô liền hiểu rõ, cả đời này…… Xong rồi.

Ký ức xuất hiện như thủy triều, ba năm trước đây, cô bị gọi vào nhà tổ, ông ngoại lại lạnh lùng thở dài, mang theo nỗi thất vọng, bất đắc dĩ, cùng với nỗi hận sắt không thành thép.

“Tiểu Thiên, con cùng cái người kia của Tiêu gia là không có khả năng.”

“Vì sao?”

“Hôm nay nhà hắn tới, Tiêu lão gia đã có ý như vậy, con còn muốn bất chấp mê muội tới khi nào!” Một tiếng thở dài dần dần tản ra ở nhà cũ.

“Ông ngoại, ta thích hắn.” Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy u buồn lại không giấu được kích động nói: “Đời này con chỉ yêu Tiêu Nhiên, trừ hắn ra, con không bao giờ yêu ai khác.”

Thuần túy như vậy, nhiệt huyết như vậy, vui sướиɠ như vậy nhưng cuối cùng lại...

“Con đi đi. Hy vọng, về sau con sẽ không hối hận.” Ông ngoại quay đầu rời đi, không quay đầu nhìn cô, nhưng cô lại nghe rõ ràng, là ông hoàn toàn thất vọng về cô.

Ngay sau đó, cảnh tượng nháy mắt thay đổi. Ông ngoại đứng ở tầng lầu 66, vẻ mặt đầy chật vật cùng mệt mỏi: “Tiểu Thiên, ông ngoại giữ không nổi công ty, giữ không nổi……”

Cô chỉ cảm thấy cổ mình bị cái gì đó hung hăng bóp chặt, không phát không ra được bất kì âm thanh gì. Ông ngoại mặt cười thảm, thả người nhảy ——

“Không!” Một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong miệng cô phát ra, lúc này đây, âm thanh trong trẻo mà tuyệt vọng, tựa như từ địa ngục phát ra.

Người bên cạnh sợ tới mức giật mình một cái, lập tức cuống cuồng gọi: “Bác sĩ! Bác sĩ! Con gái của tôi không thoải mái! Nhanh lên, mau tới đây!”