Chương 31.2: Cọng tỏi non trong nhà biến dị / Cọng tỏi non thất tình

Hai con vẹt hướng dương nhìn nhau tự hỏi, sau đó mới buông đám lông đang dựng thẳng trên đầu xuống, bay hai vòng ở trong sân rồi mới hướng nơi Lâm Ngư bảo là có đồ ăn rời đi, quả nhiên là có thể nghe hiểu tiếng người.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Lâm Ngư, trong lòng Tần Thời Dã cũng rất vui, có điều vẫn nắm lấy tay tiểu mỹ nhân nói: “Em không nên tới gần những động thực vật biến dị đó, không phải động vật biến dị nào cũng có thể giao tiếp được.”

Có những con chỉ phát triển về chiều cao, không phát triển bộ não, mình vừa đi qua nó sẽ lập tức tấn công mình, không thể thiếu cảnh giác được.

Lâm Ngư gật gật đầu: “Em biết rồi. Đúng rồi, cọng tỏi non chắc là cũng có thể nghe hiểu tiếng người nhỉ?”

Cậu lại lần nữa lôi Tần Thời Dã ra ngoài, đi lại gần cọng tỏi non, cọng tỏi non vốn dĩ đang ẩn nấp, vừa nhìn thấy Lâm Ngư liền lập tức chui ra, lần này càng to gan hơn, trực tiếp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của tiểu mỹ nhân, eo Lâm Ngư vốn dĩ sợ nhột, cọng tỏi non nhẹ nhàng chạm vào như vậy, lập tức bật cười thành tiếng: “Ai nha Tiểu Tỏi, em đừng chạm vào anh như vậy, ngứa quá ha ha ha ha ha.....”

Tần Thời Dã đen mặt, chết tiết, còn dám chiếm tiện nghi của vợ mình, nghe thấy Tiểu Ngư gọi nó bằng nick name, nam nhân liền kéo cọng tỏi non từ trên người cậu xuống ném qua một bên, ban đầu cọng tỏi non hơi sững sờ một chút, sau đó liền ôm lấy cánh tay Lâm Ngư cọ cọ, Tần Thời Dã có thể thấy được nó là đang tủi thân.

Lâm Ngư sờ sờ cọng tỏi non: “Anh đừng đối xử với nó như vậy, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Tần Thời Dã thật sự không muốn so đo với cọng tỏi non, nhưng cọng tỏi non này thật sự quá gian manh, khiến hắn lần đầu tiên nghĩ tới nếu về sau Tiểu Ngư thật sự có con, nói không chừng mình còn phải chia sẻ sự quan tâm đó cho con một chút, lập tức liền không còn mong muốn có con, may mắn là Tiểu Ngư hiện tại vẫn chưa thể sinh con, bằng không hắn bắn vào trong nhiều như vậy đã sớm hoài thai rồi.

“Em xem nó không tốt với anh chút nào, em giới thiệu một chút đi.” Tần Thời Dã nhìn chằm chằm cọng tỏi non.

Lâm Ngư chạm vào cọng tỏi non: “Đây là anh Thời Dã, là một phần của gia đình chúng ta, sau này phải ở chung thật tốt.”

Tần Thời Dã lập tức đem người ôm lại: “Nói rõ ràng chút, anh là gì của em.”

Lâm Ngư có chút ngây ngốc: “Hửm? Là bạn trai, này cũng cần phải nói ra sao?”

Tần Thời Dã quay sang nói với cọng tỏi non: “Tôi là chồng của em ấy, nên cậu hết hi vọng đi.”

Hai tai Lâm Ngư đỏ bừng lên, từ trước tới nay cậu đều gọi Tần Thời Dã là anh, xưng hô thân mật quá dễ khiến cậu ngại ngùng, trên giường Tần Thời Dã cũng hay gọi bằng nick name nhiều, nhưng cũng không gọi mấy cái vợ chồng linh tinh, hiện tại Tần Thời Dã tự nhiên nói ra như vậy, cậu cũng cảm thấy rất thích.

Lúc sau Lâm Ngư ngạc nhiên nhìn thấy, cọng tỏi non sau khi nghe được những lời này, thế mà lại bị héo.....!

Thật sự ngã rạp trên mặt đất, mấy cái chồi non đều héo đi, tuy là không nói ra, cũng không biểu lộ gì, nhưng cả người đều toát lên dáng vẻ thương tâm như muốn chết.

Lâm Ngư không khỏi bất lực: “Tiểu Tỏi, giống loài chúng ta khác nhau, không cách nào ở bên nhau được, hay anh lại trồng thêm cho em một cây tỏi khác ở bên cạnh, trồng thêm cả những loại cây khác.”

Tần Thời Dã trào phúng nói: “Dù có là giống loài tương đồng thì cũng không có cửa.”

Nhìn cọng tỏi non đang tổn thương, lại nhìn anh Thời Dã đang tranh giành tình cảm, Lâm Ngư thiếu chút là bật cười thành tiếng, cậu càng thấy anh Thời Dã càng ngày càng đáng yêu, so với lúc mới quen hắn thì đáng yêu hơn rất nhiều.

Cứ cho là cậu nhất kiến chung tình, hơn nữa vẫn luôn yêu thích anh Thời Dã, nhưng lúc đó anh Thời Dã thật sự rất xa cách, lạnh lùng, không hề có chút cảm giác tồn tại nào trên thế giới này, hơn một năm nay hắn đã tốt hơn rất nhiều, tuy là vẫn không thèm để ý đến người ngoài, nhưng ít nhất trên người cũng có dáng vẻ đang yêu đương, khiến cho Lâm Ngư cũng thấy an tâm.

Lâm Ngư lắc lắc tay Tần Thời Dã, ý bảo hắn đừng nói nữa, sau đó lại an ủi cọng tỏi non đang thất tình: “Đừng buồn nữa, em vẫn là em bé nhỏ, về sau anh lại tìm cho em một cọng tỏi khác đều yêu đương, tuy là anh có chồng, nhưng em cũng là một thành viên trong gia đình của chúng ta, cũng rất quan trọng mà.”

Cọng tỏi non uể oải bò dậy, cọ cọ chân Lâm Ngư sau đó lùi trở về đất.

Sau khi dỗ dành xong tên nhóc nhỏ này, vừa quay đầu lại, đã thấy anh Thời Dã nhìn chằm chằm cậu, Lâm Ngư có chút nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Tần Thời Dã bế người đi về phòng, liếʍ nhẹ vành tai mẫn cảm của hắn: “Kêu tiếng chồng lại cho anh nghe một chút?”