Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Dưỡng Phế Vật Xinh Đẹp Ở Mạt Thế

Chương 22.1: Vi khuẩn biến dị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường đi tới căn cứ ở Nam thị hôm nay rất thuận lợi, lúc mở cửa, Lâm Ngư còn nghe thấy có người gọi tên mình, bèn quay đầu nhìn lại, thì ra là một nam sinh nhìn có chút quen mắt.

“Lâm Ngư, không ngờ thật sự là cậu, đã lâu không gặp.”

Lâm Ngư có chút ngây ngốc ừm một tiếng, máy móc trả lời “Đã lâu không gặp”, trong não lại đảo quanh vài vòng, mãi mới nhớ ra được đây là một người bạn thời đại học, ở đại học trừ những buổi học bắt buộc ra, sinh viên thường không gặp gỡ nhau, hơn nữa trong một khóa có rất nhiều người, vậy nên cậu không thể nhớ chính xác được.

“Bạn học....Hứa.” Lâm Ngư mỉm cười thân thiện, “Thật là trùng hợp.”

Sắc mặt Hứa Lập thoáng qua tia đông cứng, nhưng rất nhanh, khó mà phát hiện được, sau đó mới mỉm cười nói: “Lâm Ngư, cậu thật sự là não cá vàng mà, tôi là Hứa Lập.”

Tần Thời Dã liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó trực tiếp bước vào cửa, kéo tay áo Lâm Ngư đi theo, Lâm Ngư liền vội chào tạm biệt: “Hứa Lập, rất vui khi được gặp cậu, không làm phiền cậu nữa, tôi về nhà đây.”

Sau khi cửa đóng lại, khuôn mặt đang mang nét tươi cười của Hứa Lập lập tức trở nên âm trầm, đi qua mấy cánh cửa, đến một góc khuất: “Tem nói không sai chứ?”

Ở chỗ góc khuất có một người đàn ông mặt sẹo, ông ta vươn tay sờ soạn mặt Hứa Lập một hồi rồi nói: “Đúng thật là một mỹ nhân, còn đẹp hơn em nhiều, em đề cử cậu ta cho tôi, không sợ bản thân bị thất sủng à?”

Trong mắt Hứa Lập ánh lên một tia cười xảo quyệt, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười lấy lòng như cũ: “Em tin ngài không phải người có mới nới cũ, bọn em có thể cùng nhau hầu hạ ngài mà.”

Thất sủng sao? Cậu ta sợ gì chứ, cậu ta có thể tìm một người khác, có điều Lâm Ngư quả thật là cái gai trong mắt cậu ta, cùng là nâng mông để người khác chơi, dựa vào cái gì mà cậu có thể sống tốt đến vậy.

Lúc còn học đại học, nam sinh đầu tiên hắn yêu thầm mến Trần Sở Kiều, sau này hắn đem lòng yêu người khác, nam sinh đó lại thầm mến Lâm Ngư, lúc sau hai người này còn chơi thân với nhau, người thứ nhất là nam thẳng thì không nói, với lại điều kiện của Trần Sở Kiều tốt như vậy, nhưng mà nam sinh kia hắn đã theo đuổi mấy tháng liền, vậy mà chỉ vì một cái liếc mắt của Lâm Ngư mà đem lòng cảm mến cậu, một người không có thành tích gì nổi bật, gia cảnh tầm thường như vậy, chỉ dựa vào gương mặt kia thôi sao?

Hứa Lập và bạn đồng hành gặp phải đám người Đỗ ca trên đường, hắn đã bán đứng đồng đội để được sống, tự nguyện hỗ trợ đám kia canh gác những kẻ không nghe lời, lúc sau thấy Đỗ ca dẫn người ra ngoài, rất lâu không thấy trở về, hắn liền nhận thấy có điều gì đó không đúng, nên làm bộ bị trói ở một góc, những người khác không chú ý tới hắn, lúc sau hắn thấy Lâm Ngư, vẫn là bộ dáng xinh đẹp, vô ưu vô lo như vậy, bên cạnh còn có một nam nhân cao lớn, điển trai, lại vô cùng mạnh mẽ bảo vệ.

Sự đố kị, ghen ghét giống như ung nhọt trong xương, gặm nhấm nội tâm của hắn.

Hắn khó khăn lắm mới tới được căn cứ Nam thị, dựa dẫm vào một người đàn ông, tên đàn ông mặt sẹo này trên giường rất điên cuồng, khiến cho khắp người hắn đều là vết thương.

Đôi lúc nhớ tới bộ dáng Lâm Ngư xinh đẹp, trong sáng như vậy, hắn sẽ dùng hết mọi sự tàn ác để tưởng tượng, hòng an ủi tâm lý chính mình một chút.

Hôm nay lại gặp được Lâm Ngư.....nội tâm Hứa Lập liên tục kêu gào, phải kéo cậu xuống nước, nhấn chìm cậu trong vũng bùn này.

“Nam nhân của cậu ta rất lợi hại, anh có làm được không?” Hứa Lập nhỏ hỏi, “Đợi tới lúc hắn không có ở đây, chúng ta bắt Lâm Ngư giấu đi, dù anh ta có lật tung cả trời lên cũng không thể tìm thấy.”

Huống chi đây chỉ là một tình nhân nhỏ bé, anh ta sẽ không tốn công đi tìm như vậy.

Người đàn ông mặt sẹo mỉm cười hài lòng, làm cho khuôn mặt vặn vẹo thành một khối: “Nhìn vẻ mặt hung ác này của em đi, thật phấn khích.”

Hứa Lập biến sắc, lập tức bị kéo vào phòng, hắn đã sớm quen bị hành hạ, ngược đãi, vừa run rẩy vừa sung sướиɠ, Lâm Ngư, rất nhanh thôi cậu cũng sẽ phải chịu đựng những thứ này.

Tết Âm Lịch tới rất nhanh, Lâm Ngư chuẩn bị gói một chút sủi cảo, lúc lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong không gian ra, mới phát hiện, sủi cảo tôm, bắp, thịt heo, rau hẹ.....có rất nhiều loại để làm, nhưng vỏ sủi cảo, dường như đã bị lên men.

“Sao lại thế này?” Không phải chỉ vừa mới bỏ ra ngoài một chút thôi sao, sao nhanh như vậy đã hỏng rồi, “Dù cho là vì nhiệt độ thì cũng không thể làm cho đồ ăn hỏng nhanh tới vậy?”

Lâm Ngư chỉ đành đem nguyên liệu chia thành nhiều phần nhỏ, bỏ vào một cái bao rồi để vào trong không gian: “Anh Thời Dã, em cảm thấy hình như vi khuẩn cũng đã bị biến dị.”

Tần Thời Dã cũng đồng ý với suy nghĩ của cậu: “Gần đây người bị tiêu chảy, viên dạ dày, ngộ độc thực phẩm nhất định là rất nhiều.”

Thời tiết nóng như vậy, không có điều hòa, còn bị thiếu nước, một khoảng diện tích hàng rào điện lớn bị hư hỏng không được sửa chữa, đồ ăn không thể bỏ vào trong tủ lạnh, chỉ cần ăn một lần sẽ dẫn tới nôn mửa, tiêu chảy, không có cách nào ngăn cản sự mất nước, nếu nặng thậm chí còn có thể gây chết người.

Bàn tay Lâm Ngư linh hoạt gói ra một miếng sủi cảo xinh xắn: “Liệu có xuất hiện bệch dịch gì đó hay không?”

Tần Thời Dã trả lời: “Khó mà nói được, hiện tại thời tiết khô ráo, không có gió, nếu trời mưa, có thể sẽ có.”

Lâm Ngư có chút sợ hãi: “Chúng ta nhất định không thể ngồi ngốc ở chỗ này chờ chết.”
« Chương TrướcChương Tiếp »